Trong Cuộc Sống, Bạn Đã Gặp Phải Bug (lỗ Hổng, Điều Vô Lý) Nào? Part 1

Đỗ Thế Vinh 115
Bug mà có lẽ ai cũng gặp phải thì chắc là bug thời gian :)
Lúc mở mắt thấy 7h, chợp mắt thêm 5p và mở mắt ra, chúng ta đang ở thời điểm 11h :)
Đan Vy 94
Má ơi đây rồi, cái cmt đầu tiên ý, tới giờ t vẫn không thể hiểu nổi và thật sự t thề sẽ không biện giải với ai chuyện này nữa, vì có nói đi nói lại, 1 là họ nghĩ t đùa dai, 2 là họ nghĩ t bị ma ám, 3 là họ nghĩ t tâm thần, cũng đúng, cả t cũng hoang mang về t cơ mà. Đó là thằng bạn chung lớp cấp 2 của t, t vẫn nhớ sỉ số lớp là 33, tên nó là Trần Duy Khang, trường t học theo kiểu từ lớp 6 sang 7 8 9 đều học chung cùng 1 lớp, vì vậy mà t làm bạn cùng lớp nó ròng rã 4 năm, t nhớ chổ nó ngồi, nhớ nó chơi thân với tụi nào, nhớ mấy chi tiết lớp tụ tập mà có mặt nó, thiệt tình t thề nó tươi sống thật sự, nó sẽ là một đứa bạn chung lớp bình thường k thể bình thường hơn cho tới khi t phát hiện nó KHÔNG TỒN TẠI, t tình cờ nhắc tới nó và mấy đứa chung lớp đều kiểu "Khang nào?" tụi nó còn cho t coi hình kỷ yếu cả lớp và thiệt tình chỉ có 32 đứa, t sợ quýnh lên kể từng chi tiết t nhớ đc nhưng ko ai biết gì cả. Không một ai luôn. Nếu k phải t tâm thần thật sự chẳng lẽ t xuyên qua thời không song song nào đó? nhưng ngoài Khang ra thì mọi thứ trong trí nhớ t lại khớp với tụi còn lại trong lớp. T đã xuôi theo chúng nó nhận đây là trò đùa dai của t thôi, nhưng trong t vẫn thấy ngớ ngẩn thật sự cho tới khi t thấy bài này :((( may quá trên thế giới này k phải một mình t gặp bug.
Lữ Hoàng Bảo Ngọc 72
T thường xuyên nghe được những lời nhắc. "Tắt bếp đi"; "Đừng đi học"; "Đóng cửa";.... Và tất cả đều đúng. Đỉnh cao nhất là lần bị tai nạn lớp 9, t đang chạy trên đường thì nghe câu "Ngã sang bên trái", ngay sau đó khoảng 3, 4 giây thì có ông kia quẹt t, t lập tức ngả người sang bên trái rồi bất tỉnh (dù bên đó là hướng ngược chiều với t). Lúc coi camera của quán tạp hóa thì lúc t ngã xuống ngay bên phải có chiếc xe tải. Ngã bên phải là t nát rồi. Bây giờ t vẫn thường xuyên nghe mấy lời nhắc như này. Kiểu cuộc đời định sẵn sống lâu nên mỗi khi có flag chết là được mách nước cho tránh được hết.
Thảo My 66
Từng đọc một câu chuyện khá ấn tượng liên quan đến chủ đề này. Đại khái là bạn này lúc đấy còn nhỏ, tầm 7 tuổi gì đó, ở nhà chung cư, nhà bạn ý tầng dưới, nhà dì ở tầng trên. Hôm đó vì có sự kiện nào đó nên mọi người quyết định sẽ tập trung ăn cơm ở nhà dì. Ba mẹ bảo bạn ấy cứ xuống sân chơi đi, một lát nấu xong sẽ gọi bạn ấy. Thế là bạn ấy ở sân chơi đồ chơi, chơi một lúc lâu thấy hơi mệt rồi mà không thấy ai gọi bạn đó liền tự mình đi lên nhà dì. Bạn ấy gõ cửa, người mở cửa ra là mẹ bạn ấy, nhưng bạn đó cảm thấy có điều khác thường. Bình thường mẹ bạn đó hay thả tóc nhưng hôm nay lại búi tóc gọn sau gáy, đèn nhà dì là ánh sáng trắng nhưng hôm nay lại dùng đèn vàng. Bạn ấy vẫn bước vào nhà, rửa tay ngồi vào bàn ăn cơm. Nhưng thái độ của mọi người rất khác lạ, ít nói, khó chịu và hằn học hơn, dù bình thường người nhà bạn ấy rất hiền lành và quan tâm bạn đó. Linh tính của một đứa trẻ khiến bạn ấy cảm thấy sợ hãi, bạn đó nói dối là để quên mất món đồ chơi mà bạn ấy thích nhất ở ngoài sân, muốn ra ngoài tìm. Thế rồi mở cửa chạy vụt ra ngoài, cố gắng chạy xa ngôi nhà ấy, ra đến ngoài sân thì bạn ấy lại va vào người mẹ. Mẹ bạn ấy vẫn để tóc thả dài ngang lưng, vẫn mặc váy dài. Mẹ bạn đó lo lắng hỏi là con đi đâu, mọi người đi tìm con cả buổi tối mà không thấy đâu cả. Đến tận bây giờ bạn đó vẫn không thể lí giải được câu chuyện đã xảy ra lúc đó
Linh Phương Bùi 62
Bug lớn nhất là khi m tìm 1 thứ gì đó, nhưng tìm muốn lòi con mắt ra cũng k thấy. Cho đến khi hỏi mẹ và bum, bằng 1 cách kì diệu nào đó mà nó lại ở chỗ dễ thấy nhất và m rõ ràng đã tìm qua rồi :v Mẹ said:" t tìm được m chết mẹ với t" :))))
Triet M. Tran 58
Thuyết đa vũ trụ chào đón chúng ta, thỉnh thoảng có 1 vài điểm mềm ở cả 2 vũ trụ và chúng ta hoặc đồ vật từ bên này lọt sang bên kia hoặc ngược lại, sau đó mọi chuyện quay trở lại ban đầu :v
Trần Phan Thanh 56
Chuyện này hơi dông dài 1 chút ^^
Trải nghiệm nếp gấp thời gian hay là món ăn do "ai đó" nấu.
Mình thường hay thức khuya và dậy khá trễ. Thông thường khi dậy là khoảng 10 - 11h nên ăn thành bữa sáng + trưa luôn. Ở nhà khi thì cô khi thì mẹ sáng đi tập thể dục là đi chợ luôn, sau đó sẽ nấu sẵn cơm nước vào tầm 10h rồi làm việc khác hoặc sang chùa làm công quả. Chung quy trưa ở nhà mình thì mọi người tự ăn tự dọn chứ không có ăn cùng nhau vả lại thông thường tầm giờ cơm trưa cũng ít ai ở nhà. Cái nếp này nào giờ vẫn thế.
Hôm đó mình cũng thức khuya và cũng dậy lúc 10h - 11h gì đó rồi xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Như mọi lần thì cơm đã nấu sẵn, trên bếp đã có nồi thịt kho trứng vẫn còn nóng. Về căn bản không khác gì những ngày khác nên mình cứ thế ăn chứ cũng chẳng thắc mắc gì. Chỉ để là nồi thịt có màu hơi nhạt, kiểu như kho mà không cho nước màu vào hay thế nào đó. Vụ này lâu lâu vẫn xảy ra một lần vả lại mình kiểu dễ tánh chỉ cần có ăn là được nên cũng lơ luôn.
Xong bữa trưa thì mình có công việc đi tới chiều tối mới về. Lúc bước vào nhà là nghe mùi mắm ruốc kho thịt thơm nức mũi, mình thấy hơi lạ tại có nồi thịt trứng rồi còn làm thêm mắm chi không rõ? Mà nghĩ chắc ai ở nhà tự nhiên ghiền ăn mắm ruốc bất tử nên cũng không lấy làm lạ lắm :D. Riêng nồi thịt thì màu sắc đã đậm đà hơn, chắc là do chiều đã mua nước màu nêm thêm vào rồi. Mình vẫn tiếp tục ăn nồi thịt kho như bình thường và cũng không để tâm.
Tối đó mình bị đau bụng rượt chạy mấy bận nên nghĩ là do nồi thịt hồi sáng chắc chưa nấu chín hẳn mà mình đã ăn mới thành ra vậy. Hôm sau mình hỏi lại cô và mẹ về việc trưa hôm trước đang kho nồi thịt dang dở chưa chín hẳn lại bỏ đi đâu làm ăn vào đau bụng thì cả 2 người đều cười ha hả bảo rằng mình lẩn thẩn hay như thế nào đó vì thực tế ra nồi thịt buổi chiều hôm đấy mới kho. Trưa làm gì đã có nồi thịt nào mà ăn. Cả 2 đều khăng khăng bảo rằng mình nhớ lộn xộn nhưng bản thân mình chắc chắn không thể nào nhớ bậy được.
1/ Mình vẫn nhớ cái thắc mắc lúc sáng về việc nồi thịt màu hơi nhạt.
2/ Vốn nếu không có nồi thịt kho từ lúc sáng thì buổi chiều về làm sao mình biết được ở nhà có nồi thịt kho khi chưa vào bếp chứ? Cái mùi mắm là cái thứ mùi dư sức át mùi thịt kho trứng bay mất dép. Chỉ ngửi mùi thì chắc chắn mình không thể biết được như vậy.
và 3/ Quan trọng nhất: chính bản thân mình chắc chắn có ăn. Cái này là kí ức không thể nào giả vì trưa hôm đó không lẽ mình ăn cơm không rồi ngồi tưởng tượng nguyên cái nồi kia? Đó là chưa nói đến việc cái nồi "ảo" của buổi trưa và cái nồi "thực" của buổi tối là cùng 1 nồi luôn chứ không phải 2 cái khác nhau nữa.
Tự mình chỉ có thể rút ra kết luận như câu đầu tiên mình đã ghi: vụ này hoặc là vô tình mình bước vào 1 cái nếp gấp thời gian nào đó ngay trong căn bếp nhà mình lúc trưa (mà có thể chỉ có nếp gấp bé tẹo đúng ngay cái nồi thôi :D, đủ để chuyển nó từ tương lai buổi chiều về buổi trưa cho mình ăn) hoặc là lúc đó mình đã được ăn một nồi thịt do "ai đó" không phải thực thể sống được định nghĩa rõ ràng nấu. Chuyện này cho tới bây giờ vẫn là bí ẩn với mình và cũng chỉ gặp một lần duy nhất không hề gặp lại lần nữa. Sau vụ này mình đã hình thành thói quen chụp hình đồ ăn trước khi ăn để lỡ có gặp lại 1 lần nữa thì sẽ có hình ảnh chứng minh chứ nói miệng thật sự không ai chịu tin :(.
Pham Ngoc Phuong Anh 52
Mình nhớ là lớp 8 mình có học bảng tuần hoàn hóa, mà đến h mình thấy cái nào cũng lạ
Việt Anh 50
t nhớ rõ ràng là t đã ấn nút nồi cơm điện rồi :)
Trương Ngọc Nhi 49
Cái này mình từng bị rồi. Hồi cấp 2, team con gái chúng mình có 8 người, nma lúc nào cũng đinh ninh là có 9 người, chia đồ cũng chia cho 9, tập văn nghệ chia đội hình cx chia 9... Rồi đến năm lớp 9, hôm ấy tự nhiên bọn mình hỏi nhau team mình có mấy đứa, đếm đi đếm lại chỉ có 8??? Thật sự, lúc ý tự nhiên lại k nhớ ra dc đứa thứ 9 là ai, chỉ cảm giác lờ mờ, rõ ràng là chơi với nhau 4 năm rồi mà sao từ 9 lại thành 8??? Sau hôm đấy thì một vài đứa trong team mình còn mơ thấy đứa con gái thứ 9 ý. Nghĩ lại thấy rợn cực kì, cho đến bh vẫn k thể lý giải dc tại sao lại có 9 người???
Dương Nguyễn 47
Tôi nhớ hồi 6 tuổi tự mình đi vào nhà ma. Còn nói bố mẹ đứng ngoài chờ để con tự trải nghiệm cho lớn lên khỏi sợ bóng sợ gió gì, bố mẹ đồng ý. Vào nhà ma, tôi cũng không quá sợ đâu vì kiểu suy nghĩ của tôi là “toàn người đóng giả chứ ma mãnh cái gì”. Đến khi đi đến gần cuối thì tôi bị lạc đường, đang confuse vl vì cái chỗ đấy rất tối, khó nhớ đường ra. Tôi đang tính là sẽ đi khắp nơi tự mò lối ra thì có một anh cầm tay tôi bảo là sao lại lạc thế này, bố mẹ đâu mà sao lại để em đi một mình thế này, biết thế là nguy hiểm không các thứ. Xong ảnh dắt tôi đi lòng vòng, tôi nhớ nó rộng lắm cơ, đi mà mỏi cả chân, tốn không biết bao nhiêu thời gian, anh dắt tôi ra cửa out xong bảo tôi tự ra ngoài đi, vì anh còn phải làm việc. Đến khi tôi ra ngoài thì thấy bố mẹ đứng, bố mẹ bảo sao đi nhanh mà không thấy hò hét gì thế. Tôi mới kể lại chuyện cho bố mẹ nghe, chị nhân viên ở cửa nghe thấy mới bảo tôi trong này làm gì có nhân viên đóng giả ma đâu? Toàn máy móc hết cơ mà? Xong tôi kiểu hãi hùng ấy, bố mẹ còn bảo cái nhà ma này bé như cái mắt muỗi, con đi tốn có vài phút mà kể cứ như đi cả tiếng thế?
Tôi lúc đấy cảm giác bị ngu đi vài phần...
Nguyễn Minh 47
Vụ đầu tiên t từng trải qua như sau :
Hồi t còn bé t nhớ rõ ràng là bác t mở tiệm tóc , trong tiệm tóc có cái tủ bán kẹp tóc , dây chun , đồ cài đầu các thứ . Hôm đó t tới chơi nhà bác thì t thích một cái dây buộc tóc màu tím quá nên xin ( cái dây cũng khá to , nó có cả bông hoa vải trên đấy nữa ) , thế là bác t cho t và con em họ t mỗi đứa một cái . T thích cái dây đây vc, chả dám buộc chỉ dám cầm ngắm thôi . Khi về nhà thì mẹ bắt t ngủ trưa , t bỏ tạm cái dây đấy vào cái giỏ đựng đồ chơi . Khi t tỉnh dậy thì t chả thấy cái dây đó đâu nữa dù t lục tung cả nhà . T còn nhớ là cái giỏ đựng đồ chơi của t nó to như kiểu cái sot đựng quần áo ấy , t còn nhét cái dây ở khe cho dễ tìm nữa . Hôm đấy ở nhà có mỗi 2 mẹ con t thôi , mà mẹ t thì ngủ trước t tới tận khi t khóc ầm lên vì ko thấy cái dây thì mẹ t mới dậy . Điều kì lạ là t nói cả chiều mẹ t vẫn chả hiểu t đang tìm cái dây nào vì nhà t chả có cái nào như thế cả , rồi khi gọi điện tới nhà em t thì nó nói là : nó cũng ko có cái dây nào như thế , bác chỉ cho nó một cái móc khoá con gấu , còn t hôm đó làm gì xin cái gì đâu .
Vụ thứ hai : một buổi trưa ở nhà t vân vê cái nhẫn có đính viên đá đỏ trên tay , t làm rơi xuống đất rồi nó lăn vào trong gầm tủ quần áo . T lấy cái mắc áo ra khều thử nhưng chỉ khều ra được một đống bụi mà mãi ko thấy cái nhẫn đâu . T bảo bố là : bố ơi bố kéo tủ ra để con lấy cái nhẫn với . Bố t có vẻ ko muốn kéo lắm vì muốn kéo tủ thì phải bỏ cái ti vi kê ở trên ra . Mẹ t thấy t ăn vạ nên ra hỏi t làm mất cái gì , t bảo là t làm mất cái nhẫn đá đỏ thì mẹ t bảo là t làm gì có cái nhẫn nào như thế. Nhưng t vân cố cãi là t có , chắc chắn có . Mẹ t bực quát cho một trận thì bố t bảo thôi , kéo ra thì kéo ra cho t đỡ ăn vạ . Kết quả là kéo tủ ra , trong đó chả có gì hết ngoài bụi , mấy cái mắc áo và vải mẩu giấy , tìm kĩ thật sự ko có cái nhẫn nào như vậy .
Vụ thứ ba là vụ t thấy khó hiểu nhất : lúc t mẫu giáo t mê mấy chị đi giày cao gót nên bảo mẹ mua giày cao gót cho để phối với bộ quần áo mới mặc hôm chụp ảnh kỉ niệm cuối năm với giáo viên . Thế là mẹ t đưa t vào chợ tới chỗ một ông già để đóng đôi guốc . T ko chỉ nhớ đương đi tới cái quầy đó mà còn nhớ cả quy trình đo chân rồi làm guốc hôm đó cơ . Đó , rồi hôm chụp ảnh kỉ niệm t đi đôi guốc đấy . Tầm một tuần sau đang nằm xem phim thì t nhớ ra đôi guốc của t , tự dưng muốn lấy ra đi chơi chơi thì tìm mãi cũng ki thấy đâu . T hỏi mẹ thì mẹ bảo là t làm gì có đôi guốc nào , chỉ có xăng đan thôi . T vội đi lấy đống ảnh chụp kỉ niệm hôm cừa rồi ra xem , trong ảnh t đi xăng đan hồng .
Linh Ly 47
T có một giấc mơ khi còn nhỏ, trong giấc mơ đó có 2 con quái vật (hình dáng như con người, nhưng cao khoảng 2-3m và lớp da đc chấp vá có chỗ còn chẳng có da, ko có mắt chỉ có 2 lỗ sâu và tối đen, miệng cũng v), chúng đuổi theo tôi vì t đã biết đc điều gì đó và r t bị chúng giết chết, t tỉnh lại khỏi giấc mơ nhưng lại không thể cử động đc, sau đó t lại chìm vào giấc ngủ lúc mở mắt ra t thấy chúng đã bỏ đi xa nhưng góc nhìn có gì đó rất lạ, sau này t trong một lần xem phim cùng đứa bạn mới biết đc đó là góc nhìn của một cái đầu trên đất. Sau đó khoảng một năm, t lại có một giấc mơ khác trong giấc mơ t đang ở phòng khách nhà mình, đồng hồ chỉ 12h đêm, bên ngoài đang là nữa đêm nhưng lại sáng như khắp nơi đều đc chiếu sáng bằng đèn màu xanh lá v, bên ngoài có rất nhiều người họ mặc đồ của các thời khác nhau, gương mặt ai cũng trắng bệt ánh mắt vô hồn, khi nhìn thấy họ tôi rất sợ hãi t cảm giác rằng nếu họ biết t là người sống t sẽ không về đc nữa, t cố gắng rời khỏi đó vừa đi vừa dùng tay che miệng và mũi mình lại cố gắng đi mà ko chạm vào những người đó, sau đó t chạy vào căn nhà bị bỏ hoang(hồi đó căn nhà đó cũng bị bỏ hoang, căn nhà đó có một tầng, cho đến năm ngoái thì có ng mua lại sửa sang đồ lại r dọn đến sống), bước vào căn nhà t vô thức bước lên cầu thang lên tầng 2 cái tầng đáng ra ko tồn tại, ở đó ko có gì ngoài 1 cậu nhóc bằng tuổi t đang ngồi ở góc tối, cậu t nhanh chóng nhận ra t là người sống sau đó cậu t cười nói điều gì đó với t và t đã đồng ý vs cậu ta, sau đó cậu t chỉ t cách rời đi, t tỉnh dậy khỏi giấc mơ, kể từ đó t gặp rất nhiều chuyện kì lạ khiến t suýt chết: có lần t định đi ra khỏi con hẻm thì như có ai đó kéo t lại về phía sau cùng lúc đó thì một chiếc xe máy vụt qua rất nhanh, có lần vào nhà tắm thì bị trượt chân(nói đúng hơn thì t cảm giác có ng đẩy t) lúc sắp đập tráng vào cạnh nhọn thì có một người khác kéo tôi lại giúp t giữ thăng bằng nhưng t đang ở nhà một mình, lạ nhất là lúc cấp 2 khi t định qua lộ ở một con đg khá vắng t đã kiểm tra xem là có xe hay ko, rõ ràng lúc đó đường vắng ko một chiếc xe v mà lúc t qua đc giữa đg thì có một chiếc xe xuất hiện sát gần t chỉ chút nữa là bị đâm r, t ngơ ra vì sốc lúc bình tĩnh lại t đang ở bên kia đg còn ng đàn ông lái xe thì vừa bỏ đi vừa mắng t,... nhiều lúc t cảm giác có người muốn giết t nhưng luôn có người giúp t, mà người đó ko hiểu sao t lại có thể chắc chắn rằng ng đó là cậu bé t đã gặp trong giấc mơ, mỗi năm t đều gặp lại cậu ta trong mơ vẻ ngoài cậu ta cũng thay đổi theo thời gian, cậu ta dường như biết mọi thứ về t, trong giấc mơ gần nhất cậu ta bảo rằng cậu ta luôn bên cạnh tôi. Cậu ta luôn bên cạnh tôi, bỗng điều này làm t ngộ ra rằng cuộc sống của t đầy bug, t có thể biết trước đc tương lai gần như thể t đã trải qua nó lần thứ 2, đồ của t biến mất như thể nó chưa từng tồn tại, thậm chí khi gặp phải rắn nhiều lần trong mắt lũ rắn t như ko hề tồn tại v, đôi lúc mọi người quanh t ko thể nhận ra sự tồn tại của t, ...vv...
Thientrang Kim 44
Đọc đi đọc lại 1 vần hoặc 1 từ nào đó, lẩm nhẩm thật chậm, thật nhiều lần m sẽ nhận ra từ đó lạ vl và suy nghĩ tại sao nó lại đc phát âm nt :'>
Jin Kim 44
Chuyện này khá là kì lạ. Tôi cứ thấy từ sau vụ đó mình giống như là đang sống ở một thế giới song song vậy. Chuyện là lần đó tôi với chj hai tôi cùng nhau chạy xe từ SG về nhà để trải qua bữa cơm tất niên với gia đình ở BD(mới hồi đầu năm 2020 này luôn). Hai đứa là chạy hai chiếc xe máy riêng biệt chứ không có đi chung. Đi vào lúc trời tối. Lúc đó tôi chạy nhanh, tốc độ là tầm 70 đến 80 km/h. Chạy ngang qua trạm thu phí. Bình thường là xe máy sẽ rẽ sang một bên chỗ dành cho xe máy để đi á. Nhưng mà hôm đó tôi lại chạy luôn ngay giữa chỗ thu phí của mấy cái xe lớn. Kì lạ là trước đó tôi thấy có một người cũng chạy thẳng qua đó nhưng không hề có cái cây ngăn lại giữa chừng (trước đó nữa thì không có thấy xe lớn nào dừng lại thu phí cả, đằng sau tôi cũng không có luôn), tôi phóng theo cái xe máy đó. Đến lúc chạy sát tới gần thì cái cây ngăn lại đột ngột xuất hiện, tôi phản xạ nhanh cuối gập đầu xuống thế là dễ dàng phóng qua. Phóng qua r tôi thắng lại giảm tốc độ, quay đầu nhìn lại ước chừng cái cây chắn ngang đó không hề cao, nó cực kì thấp. Thấp ngay trên đầu xe máy của tôi đụng trúng hai cái gương xe. Từ sau hôm đó đến nay, tôi luôn cảm thấy người thân xung quanh mình cứ như có cái gì đó thay đổi 180° vậy. Khác hẳn với họ trước giờ mà tôi vẫn quen biết.
Chuyện này gần như là tôi nhớ không rõ nữa rồi, giờ tự nhiên đọc được topic này. Tôi mới nhớ đến. Thấy nó thật kì quái 🙄
Hoang Ngan Vu 43
1. Rõ ràng chính tay đánh rơi cục tẩy xuống dưới chân, cúi xuống tìm nhưng không thấy, nghĩ thôi bỏ đi ngẩng đầu lên thấy cục tẩy nằm trên bàn, mà t chỉ có duy nhất 1 cục tẩy, còn có đánh dấu, rõ ràng là nó đã rơi, mắt thấy còn chạm vào chân t cảm nhận được
2. Hồi trước anh họ từng dẫn một người bạn tới nhà chơi, ấn tượng với anh này rất tốt, còn dẫn đi ăn kem và mua cho t một cái dây buộc tóc, về sau gặp anh họ thuận tiện hỏi thăm anh trai kia, anh họ nói k có người nào tên hay trông như vậy cũng chưa từng mang bạn đến nhà t chơi, t còn nghĩ mình nhớ nhầm nhg t thật sự có cái dây buộc tóc anh kia mua cho
3. Đi photo tài liệu quên mang tiền, để lại tài liệu bảo anh photo trước giúp em em về lấy tiền rồi ra, anh ok. Nhà cũng gần đi hết có 5', lúc đi ra hỏi tài liệu anh bảo làm gì có tài liệu nào từ sáng đến giờ quán chưa có khách nào đến cả cũng chưa từng gặp t, t kiểu ngớ ra đấy xong cũng k biết làm sao rồi đi về, vào phòng lại thấy tài liệu ở trên bàn
4. Đặt hàng trên mạng, mua một quyển sổ và mấy cái bút tặng bố, hôm sau thấy bố bảo đi mua cho bố quyển sổ viết sổ bố hết rồi. Hỏi bố là hqua con vừa tặng bố một quyển đã dùng hết rồi á bố bảo làm gì có quyển nào tặng gì đâu, t bảo hqua sinh nhật bố con tặng còn gì, bố bảo hai tháng nữa mới sinh nhật bố, chạy ra nhìn lịch thấy đúng thật tgian tụt mất hai tháng, tra lại tài khoản mua hàng online cũng không thấy lịch sử mua hàng
Kiều Vũ Đăng Huy 43
Hồi năm mẫu giáo với lớp 1 2 3 t có chơi thân với 1 thằng bạn tên Tân tên ở nhà là héc quyn, nhà nó gần nhà t, rồi còn học chung trường nên 2 đứa chơi rất thân, t hay share đồ chơi cho nó rồi rủ nó coi phim ma cùng rồi hai đứa hay vô nhà t ăn uống rồi bày đủ trò ra chơi rồi t cũng hay vô nhà nó nữa, xong tới năm lớp 4 thì nó với gia đình chuyển nhà xuống sg để làm rồi cho nó đi học, thế là không gặp nhau nữa, ấy thế là tới năm lớp 10 t chợt nhớ ra nó, t mới nói với mẹ t là có còn nhớ thằng đó không? Không biết dạo này nó sao rồi, mẹ t mới kêu “ủa hồi đó m toàn ở nhà rồi đi chơi với thằng hưng (bạn khác) thôi mà thằng tân nào” 😐 thế là 2 mẹ con cãi chày cãi cối, t lên lật album hình sinh nhật những năm t còn nhỏ thì thật sự không có mặt nó 😐 rồi t chạy qua chỗ nhà cũ của nó hỏi những người hàng xóm xung quanh ở đó lâu năm cũng không ai nhớ, chỉ kêu hồi đó cái chỗ nhà đó là khu đất hoang và mới xây nhà lên được cỡ 7 8 năm thôi 😐 ôi t hoang mang về thế giới vãi
時間を かける 42
Hồi lớp một có lần tôi tức ba mẹ nên bỏ nhà ra đi. Đi cũng khoảng được 1km thì chạy về vì sợ (hãy tha thứ cho sự kém nghị lực này). Một đứa bé lớp 1 chân ngắn đi 1 km sẽ mất bao nhiêu thời gian? 10p, 20p? Đã thế tôi còn đi rất chậm nữa. Nhưng ba mẹ tôi lại nói họ chỉ mới rời mắt khỏi tôi 5p. Tức là tôi hoàn toàn không thể đi ra khỏi nhà lâu như vậy mà họ không biết được. Mà quan trọng là tôi nhớ kỹ đoạn đường đó vl ấy. Xong cái này trở thành bí ẩn luôn.
Mẫn Đơn 42
Chuyện này bản thân t gặp hồi nhỏ nè. Tất cả bạn mẫu giáo đều nhớ t nhưng t chả nhớ họ là ai cả, giống như có sương mù chắn ngang vậy.
Kí ức t nhớ nhất là lúc đi tắm biển bị ng ta đẩy từ trên chỗ bờ cao lắm, mà thủy triều còn đang lên nữa. Sau đó t thấy mình rơi xuống tận đáy biển sâu lắm, mà ko ai cứu cả. T mất ý thức, lúc sau thì thấy mình lên bờ mà xq chả có ai cả 😥 kí ức hồi nhỏ của t chỉ có vậy thôi, t ko biết có phải mình bị đổi hồn ko nữa, tại mẹ t bảo từ lúc đó tính t khác hẳn 🤔
Lý Tú Trân 41
Cuối cùng cũng có topic để t kể câu chuyện này, đó giờ không dám kể với ai vì chính t còn thấy không tin nổi. Hình như năm t 4,5 tuổi gì đó, hay đi chơi với mấy đứa bạn trong xóm, bữa đó đang chơi thì có một bạn nữ tên Nhi ( đến giờ t vẫn còn ấn tượng cái tên này), lúc tụi t đang chơi trước sân nhà t, bạn ấy đến xin chơi chung vì mới chuyển đến đây mà không ai chơi cùng. Nói chung là tụi t chơi vui vẻ bình thường từ sáng đến chiều tối hình như cũng rất lâu, có lần mấy t còn đưa Nhi về nhà vì trời tối mà mấy anh chị lớn kể chuyện ma nên đi chung với nhau về nhà, nhà Nhi cách nhà t khoảng 7-8 căn nhà, ở giữa là con hẻm nhỏ, nhưng đó giờ mấy t hầu như chỉ chơi từ con hẻm đảo vào( kiểu như ranh giới chia băng nhóm í, xóm trong xóm ngoài, hai băng lâu lâu chỉ kéo nhau lại chỗ con hẻm cà khịa chửi lộn nhau😂 với lại ba mẹ cũng không cho đi chơi xa), bữa đó là lần đầu tiên mấy t lại nhà Nhi, ấn tượng của t là một căn nhà gỗ nhỏ, cũ và ọp ẹp lắm, Nhi nói bản ở với bà, nhà chỉ có hai bà cháu thôi. Sau đó t cũng không nhớ rõ là bao lâu, nhưng hình như chưa tới 1 năm, bữa sáng đó đang chơi thì N nói là bạn ấy không ở đây nữa, hai bà cháu chuyển nhà, qua bữa sau không thấy bản đến chơi nữa thật, lúc đó cũng hơi buồn buồn nhưng mà con nít mà, chơi một chút là quên không nhắc tới nữa. Chuyện cũng chẳng có gì cho đến mấy ngày sau, mẹ t nói là ở xóm mới mở tiệm giày dép, dẫn t đi mua một đôi, t tí ta tí tửng đang vui vẻ vì sắp được mua giày mới tới khi mẹ dẫn lại cái tiệm đó đúng ngay chỗ nhà của bạn Nhi kia, mà hoàn toàn không có căn nhà gỗ nào hết mà là nguyên căn nhà tường to bự. T còn ngây thơ hỏi mẹ là nhà này người ta xây nhanh thế ạ, lúc trước nhà bạn con ở đây nè nhưng nó mới chuyển đi rồi. Mẹ t nói làm gì có chuyện đó, t đi đâu chơi nhớ nhầm nhà rồi, nhà này người ta xây lâu rồi nhưng không ở, mới dọn về đây mở tiệm giày mấy bữa nay thôi🙂🙂🙂 Mà t chắc chắn là không nhớ nhầm vì chỗ nhà đó kế bên là cái trường tiểu học sau này t học ở đó, lại nằm chung phía với nhà t. T lúc đó cứ nghĩ là mẹ t không biết nhớ lộn rồi, mẹ t thì nghĩ t con nít nói bậy nói bạ, sau đó t cũng quên chuyện đó, không để ý đến nữa. Tự dưng có lần t nhớ vụ đó, nên hỏi mấy đứa bạn trong xóm là không biết giờ con N chuyển đi đâu rồi, mấy đứa nó mới ngẩn ra hỏi t nói Nhi nào??? Trong nhóm chỉ có một chị tên Nhi thôi chớ còn Nhi nào nữa, m bị điên hả? Tới giờ t cũng thật sự không biết chuyện này là sao luôn, không biết là t hoang tưởng ra hay bạn đó thật sự có tồn tại không nữa?
P/s: chuyện này cách đây mười mấy năm rồi cộng thêm việc dốt văn nên văn vở hơi lủng củng, t chỉ muốn chia sẻ xem coi có ai từng bị giống t không, ai có đọc thì thông cảm cho t nhá
Nhạc Vũ Tử Họa 41
Ngại đào bài nhưng tui cũng bị bug thì phải. Trước tui lau nhà thì có điện thoại nên tui mở ra nghe xong tui cất lại, tui nhớ như in cái cảnh tui đứng xa bậc thềm để nghe điện thoại cơ, lúc lau xong tính đi giặt thì cũng trưa rồi, tự nhiên đầu tui hiện nguyên một mảng trắng xóa. Hôm sau tỉnh lại từ trên giường thì tui bị cả nhà chửi "lại" là vừa xem điện thoại vừa lau nhà nên mới bị té xuống bậc thềm, hồi đầu không ai nhắc đến trứng nhưng cuộc nói chuyện như kiểu tự động lặp lại xong chèn cảnh tả tui kéo cả rổ trứng rớt xuống cùng, đầu tóc dính nước dơ mà bết lại, đứng dậy không được. Mà tui là đứa liên quan lại không nhớ được gì, tui cố gắng mãi cũng không nhớ nổi, không biết mình ăn gì tối đó hay đã đi ngủ kiểu gì, cảnh lúc vừa mở mắt thấy xa lạ lắm vì nó không phải phòng tui, rồi đầu tóc tui đã xử lí ra sao, vết sẹo cũng không biết xuất hiện lúc nào nhưng nó khá đau và sâu, té bậc thềm không thể nào bị như vậy. Tới giờ tui vẫn thắc mắc là ngày đó ai bế tui lên giường, tui ăn gì, tui làm gì. Và từ đó tui cảm giác tất cả mọi thứ đều không thật.
Biện Bạch Hy 40
Giống vụ anh bên Mĩ, ảnh bảo lúc nhỏ, tầm năm bảy mấy có một chương trình thiếu nhi rất lạ. Cứ mỗi buổi chiều ảnh sẽ canh giờ và xem chương trình đấy. Sau này đột nhiên nhớ lại, có hỏi trên diễn đàn về chương trình này, nhưng chỉ có một vài người biết. Và họ tiết lộ đã từng hỏi mẹ, nhưng mẹ họ đều trả lời kiểu: thấy con xem chăm chú trước tivi không tín hiệu, chứ chẳng biết chương trình nào cả. Anh ta cũng hỏi gia đình mình và họ có đáp án tương tự... nghe cứ như nguyên đám trẻ này bị thế lực hắc ám nào đó thu hút vậy á trời 😲
Nghiêm Phú Minh Quang 38
:)))) mãi mới thấy topic tủ

Sự xung đột trong trí nhớ này có thể giải thích theo kiểu:
Các sự kiện lượng tử tạo ra vô số các dòng thời gian khác nhau, và ý thức của mỗi người đều gắn chặt với 1 dòng thời gian duy nhất. Nhưng thỉnh thoảng các dòng thời gian gần nhau sẽ va chạm với nhau và ý thức của vài người bị chuyển sang 1 dòng thời gian khác với 1 "quá khứ" khác, gây ra sự xung đột trí nhớ.

Cảm thấy chán ghét cuộc sống của bản thân? Ra đường kiếm 1 cái ô tô nào ngon ngon mà chui xuống gầm và dịch chuyển ý thức sang 1 dòng thời gian khác thôi :>
Nguyễn Thị Minh Châu 38
Cái này mới sợ này. Rõ ràng tôi đã học bài nhưng vô phòng thi thì không nhớ gì :)
Lan Anh 38
Lúc nhỏ, hồi còn học mẫu giáo t có một đứa bạn tên Hồng, con bé xinh xẻo đáng iu vl lại còn dịu dàng nhường nhịn t đủ thứ nữa, cũng thông minh lắm t không biết làm bài hay không biết tô màu là nó đều chỉ t từng li từng tí, nhưng mà lúc đấy xóm nhỏ, nguyên một xóm có đúng một cái nhà trẻ, bọn trẻ trong xóm đều đi học ở trường đó mỗi Hồng là không thấy, lúc đấy còn nhỏ t cũng không để ý lắm. Một đoạn ký ức t không nhớ được nhưng mà t nhớ chắc chắn là có một đứa bạn tên Hồng, lúc học ở trường mãu giáo tụi nó bắt nạt t còn nói “ tao kh thèm chơi với tụi bây tao chơi với Hồng của tao thoi” xong tao còn nhớ mồn một là hôm đấy t chạy qua hẻm cuối xóm tìm Hồng con than khóc đủ thứ, lúc đấy Hồng đang chơi xích đu còn lấy kẹo ra dụ tao sau tao mới nín khóc, sau ngày hôm đó ký ức của t về Hồng như bị quên mẹ một thời gian luôn, xong đợt tao vô cấp 1, cũng bị bắt nạt xong cũng nói câu y hệt như vậy, nhưng mà sau khi nói xong tao giật mình nhớ lại, mình có đứa bạn tên Hồng hả ? Đm tự sợ luôn, xong ngày hôm đó vừa đi học về tao vứt cặp chạy ra chỗ đó nhưng tao tuyệt nhiên không nhớ đường, tao bị đau đầu xong tao bỏ đi chạy về nhà luôn, mãi đến sau này khi lớn lên t về thăm lại cái xóm cũ đó, tao đi vòng mấy cái hẻm xong vô tình thấy căn nhà cũ có cái xích đu nhỏ phía trước, tao mới hỏi cô 5 bán tạp hoá, cô mới nói nhà đó bỏ hoang lâu rồi mà con, cũng chừng đâu mười mấy năm hơn rồi đó thời gian nó bị bỏ còn lớn hơn tuổi mày sinh ra. Xong t mới hỏi “ ủa bà 5 vậy con nhớ hồi đos con có chơi với bạn gái tên Hồng tóc dài mái ngố lúc một cái lúm đồng tiền mà răng sún á, nó giờ ở đâu vậy bà?” Bả mới nói với tao “mấy đứa con nít bên xóm này có đứa nào tên Hồng đâu con, mày nhớ lộn đâu rồi đó” 🙂 ???? Thế đéo nào? Tới bây giờ tao vẫn nhớ có một đưaa bạn tên Hồng thích mặc đầm và đặc biệt thích chơi xích đu, nó chơi với mỗi mình tao thôi vì nó không có bạn, tao phá phách nghịch ngợm bướng bao nhiêu là nó ngược lại hoàn toàn, nhẹ nhàng đáng yêu ít nói với hay cười, tao vẫn mãi không quên được cái má lúm đáng yêu của nó, nhưng tao nhận ra một điều là tao chua bao giờ gặp mặt ba mẹ nó :)))))
Châu Dư 38
Hồi xưa tầm 5 tuổi mẹ có nhờ mình đi mua đồ. Lúc đó mình đã học mẫu giáo được 2 năm, cũng biết cách làm toán, đọc chữ hết rồi.
Mình nhớ rõ ràng là mẹ mình đưa tờ tiền giấy 4 nghìn đồng, đi mua 2 nghìn hành lá cho mẹ. Mẹ còn dặn phải nhớ lấy tiền thối lại 2 nghìn. Lúc đó là trưa nắng, mình vừa đi vừa đọc mấy con số trên tờ tiền 4 nghìn đó nữa. Màu sắc tờ tiền là dạng màu như tờ 1k, 2k bây giờ ấy.
Mua xong dì bán tạp hoá còn đưa lại tiền thừa 2k cho mình nữa.
Xong chạy về đưa mẹ, mẹ hỏi 2k này ở đâu ra? Mình trả lời “ lúc nảy mẹ đưa 4K, mua hành hết 2k, người ta thối lại 2k.”. Mẹ mk lúc đó kiểu ngạc nhiên lắm luôn. Mẹ nói đâu có tờ tiền 4K đâu??? Thời này làm gì có tờ tiền giấy 4 nghìn??? Mình sinh 2002, thời điểm đó cũng là năm 2007 rồi. Nhà nước đâu có sản xuất ra tờ tiền 4 nghìn đâu???

Chuyện này mình cũng dần quên mất cho đến khi đọc bài viết này, lướt bình luận mới nhớ lại.
Dương Hy 37
Mọi người đã bao giờ kiểu như có được kí ức của người khác chưa? Vâng, anh trai tôi hơn tôi 6t, vào năm ông ấy 3t vì nhà sát mặt đường và có nhiều xe công hay đỗ, nên trong lúc mẹ tôi k để ý, ông ấy bò mẹ vào gầm xe người ta. Cho đến khi người ta nổ máy thì mới ngồi khóc gọi mẹ ơi, mẹ ơi. Nhưng điều kì lạ là lúc xảy ra chuyện đó tôi còn chưa ra đời, nhưng lại có kí ức theo tầm nhìn của ông ấy lúc nằm dưới gầm xe. Tôi vẫn đinh ninh đấy là kí ức của tôi, cho đến khi nghe mẹ tôi kể chuyện anh tôi hồi nhỏ, và đảm bảo rằng tôi chưa bao giờ chui gầm xe hết vì tính tôi nhát.
Phương Trâm 37
'bữa tao đang xếp sách vở, cái tao thấy tấm ảnh con bạn hàng xóm hôì lớp 3, cái tao ngồi nhìn ảnh con nhỏ 1 hồi để ôn kỉ niệm. Đang đọc vậy mẹ tao gọi xuống nhà nhờ chút việc, cái tao bước ra khỏi phòng đi xuống nhà. Sau 3'quay trở lại thì tấm ảnh biến mất.
Tao muốn phát điên luôn, tấm ảnh đó quý giá vl í, tao bị mất liên lạc với con bé rồi giờ chỉ còn lại duy nhất 1 tấm ảnh thôi. Thế là tao lục banh căn phòng trong vòng 2 tiếng đồng hồ để tìm.
Đến cuối cùng tao hỏi má tao, má tao lấy nó từ trong quyển ALBUM ra và bảo tao nhờ má tao cất cách đây mấy năm mà :)
Ok, tao không tin bản thân bị điên hay ảo giác :)
Vương Hương Trà 37
Có ai từng ngẫm nghĩ lại câu mình nói ra bằng tiếng Việt xong thấy lạ lạ rồi đột nhiên không hiểu ngôn ngữ mình đang nói không ? =))))
Nguyen Sandy 35
Không liên quan lắm nhưng Em tui mơ thấy nó đứng với 1 dàn bác học, lúc đó họ đang cho chạy dòng điện, vs lượng tử gì đó. Nhưng quan trọng là dàn bác học vật lý đó, ở hiện tại thì ai cũng mất hết rồi. Không những thế, nó bảo "nó đứng nhìn, với tư cách như thể nó đang là 1 con mắt của 1 nhà bác học nào đó" vậy ấy. Và từ đó thì nó học lý bao giỏi luôn, không đi học thêm vẫn giải được các bài mà lớp chọn hay đội tuyển không làm đc.
Hoàng Oanh 34
Có một lần, năm đó mình ở một mình, học lớp 12. Mỗi tháng sẽ được cho một khoản dùng để tiêu vặt và đóng tiền học thêm, còn tiền học ở trường thì khi nào có giấy thông báo thì mới xin tiền đóng. Lần đó mình có xin khoản 2tr đóng tiền đi ngoại khoá với lớp, đã đóng kèm với tiền học phí lần đó luôn và có biên lai. Sau khi đi ngoại khoá về vài tuần là tới kì thi. Nhà trường gửi giấy thúc giục mình nếu không đóng học thì không thể tham gia thi học kì. Thế là mình không đồng ý, kêu họ mở sổ sách ra xem và thật sự là không có tên mình trong danh sách đã đóng học. Biên lại của mình cũng không có. Mình đành phải về nhà nói lại với gia đình. Gia đình luôn gặng hỏi thúc ép mình thừa nhận là mình đã dùng số tiền đó tiêu xài vì mình không thể giải thích được tại sao số tiền lại biến mất và cũng không được đóng cho trường. Lúc đó mình ngồi cố xâu chuỗi lại lần cuối cùng mình cầm số tiền là khi nào, mình đi cùng ai mình có kí tên không hay mình có dùng tiền đó tiêu vào cái gì không nhưng mà não mình không load được thông tin nào luôn. Tất cả kí ức về cái lúc đó nó trống trơn. Thế là mình cứ im lặng thôi. Đến giờ vẫn ức.
Nguyen Viet Anh 32
Hồi tôi học lớp 11, nhà nông thôn nghèo nên vẫn còn nấu bếp rơm nhé, tôi định làm gì đó với kéo, ngước lên thấy cái kéo đỏ ở trên đống rơm, tôi rướn người lên với. Cái kéo đỏ rơi tọt xuống phía sau đống rơm.
Sau đó, tôi đã bới lộn cả đống rơm đó lên nhưng không hề thấy cái kéo đỏ đâu cả. Tôi lên nhà trên để lấy cái kéo khác và nhìn thấy cái kéo đỏ đang ở cạnh ti vi.
???
Nhà tôi chỉ có duy nhất 1 cái kéo có màu đỏ thôi.
Huỳnh Dương 32
Tối thức muộn nhưng sáng t dậy sớm vì quen giấc, mệt lắm luôn. Cả người t cũng rã rời vì ngủ ít ý, xong ngước nhìn đồng hồ thì đúng 7 giờ sáng thật, t còn nhìn tận 2 lần cho chắc vì sáng ra mắt mũi kèm nhèm.
Nhưng vào vệ sinh đánh răng một cái xong đi ra thì đã là 11 giờ trưa rồi :D ??
Thanh Thanh 32
Tui nhớ hồi 5 tuổi có 1 bạn nữ hay đến nhà tui chơi. Ban đầu bạn đó gọi điện thoại đến nhà, hỏi ba mẹ tui là đây phải điện thoại nhà Thanh không, rồi hỏi có thể tới nhà tui chơi với tui không. Sau đó hôm nào cỡ 6-7h tối bạn đó cũng đi bộ tới chơi với tui hết. Hôm nọ đang chơi với nhau bạn đó làm rơi cây cây bút trong đồ chơi của tui xuống khe hở ở góc tường, mà giường của tui kê sát tường nên không với tay hay xuống nhặt được. Vậy nên tui mắng bạn đó: tui không chơi với bà nữa đâu bà đi đi. Từ đó bạn ý không đến nhà tui nữa. Năm tui 6 tuổi nhà tui sửa lại, tui thấy người ta nhặt được cây bút ra nên chạy đi hỏi gia đình, nhưng mà ai cũng nói tui lúc nào cũng chơi 1 mình chứ làm gì có bạn nào đâu. 🤷‍♀️
Thảo Vân 31
Tui học cùng lớp và chơi cùng 1 cậu bạn 9 năm từ hồi lớp 1 lên cấp 3 là cùng trường khác lớp, rất thân thiết vì bố mẹ tui làm cùng cquan vs mẹ bạn ý. Tui còn hay mặc lại quần áo cũ của chị gái cậu ta nữa. Tui có thể khẳng định là trong 9 năm chơi vs nhau không có chuyện j về bạn đấy mà tôi không biết, tui còn nói dối cô giáo và bố mẹ nó cho nó trốn học nữa. Lên cấp 3 không cùng lớp nữa tự dưng tui với cậu bạn đấy như người lạ luôn, đi qua nhau như người không quen biết, tui đã nghĩ chắc mình làm sai điều j đó. Đến hôm tri ân cuối cấp tôi đến ôm cậu ta một cái và chúc may mắn, cậu ta nói là “xin lỗi, dù không biết c là ai nhưng chúc c sẽ đỗ đại học mong muốn” Tui kiểu vailon luôn ấy 🙂 wtf sao lại đ quen 🙂 Đến khi đi học ôn thi đại học, t học chung với mấy người bạn học cùng lớp c3 với cậu bạn đấy và chơi cùng nhau hồi c2, mọi người toàn kể những kỉ niệm quái gì về cậu bạn đấy mà tui đéo hiểu luôn á @@ kiểu những câu chuyện chưa bao h xuất hiện luôn ấy @@ hư cấu vailon. Điều duy nhất chứng minh chuyện chúng tôi chơi vs nhau là hội bạn thân cấp 1, tui vẫn chơi cùng chỉ là không có cậu bạn đó; và sự chứng minh của bố mẹ 2 đứa, đến bây h thỉnh thoảng bố mẹ nó vẫn hỏi thăm tại sao lâu rồi t không qua chơi @@ chẳng nhẽ t bảo con nhà bác mất trí nhớ à @@
Lương Khánh 31
Ê không chừng ngày mai quay lại, bài này biến đâu mất tiêu, rồi có tui là người duy nhất nhớ tới sự tồn tại của nó
Bá Quân 31
Vd thg thấy nhất đó chính là mẹ sai b đi lấy đồ, b đi tới vị trí đó nhưng tìm kiểu gì cũng k thấy món đồ đó đâu. Cho đến khi mẹ b xuất hiện, cầm lấy món đồ đó ở vị trí cực kỳ bắt mắt và cho b 1 cái vả
Linh Trần 31
=)) chuyện là có rất nhiều lần khi tôi nấu cơm, chắc chắc là nhớ đã ấn nút rồi nhưng cuối cùng khi bố mẹ về kiểm tra thấy chưa ấn và sau đó ??? Không có sau đó nữa :'(
Nguyễn Trang 30
Nyc của t người ĐN, chat vs nhau ảnh kể có bà chị họ ng HN nghịch lắm, lấy pháo đốt rồi này kia.... Xong 1 lần nói bàn chuyện ảnh sắp ra đây chơi, t hỏi lại bà chị họ đó ntn, có định đến thăm chị ấy ko, thì ảnh bảo làm j có chị họ nào như thế 😱😱😱 t nói lại rõ ràng từng chi tiết, ảnh phủ nhận bảo ko phải, đến mức cảm giác 2 đứa muốn bực nhau. Nhưng ảnh ko phải ng bịa chuyện hay nói dối, t tin ảnh ko bịa ra, nhưng t cũng tin trí nhớ của mình, từng ấy chi tiết về 1 con ng ko thể nhớ sai dc. Thế là t search chat ( hồi đó chat yahoo), thì cứ search từ khóa tên bà chị đó là nó quay vòng vòng 😱😱😱 loading mãi ko hiện lên dc kết quả. Search cái khác thì ra kqua bt.
Hồi đó bọn t toàn chat đêm, t chụp màn hình laptop gửi ảnh xem, ảnh nói hay hôm đó e chat vs ma. Đm nói xong t sợ quá khóc luôn, sợ đến h gõ lại vẫn sởn da gà 😱😱😱
Cẩm Nhung 30
hồi cấp 1 lớp 5 từng bị như z nè :333 kiểu hôm ấy cô dạy luyện từ và câu, mình nhớ bạn nào đứng dậy phát biểu rồi cô hỏi bài rồi mình còn trả lời các kiểu thậm chí còn ghi bài vào nữa, thế nhưng hôm sau cô lahi dạy lại bài đó, mình thắc mắc đi hỏi bạn xung quanh thì bọn nó nói chưa học, hỏi cô thì cô bảo hôm qua không học bài này :'D dở vở ra thì thấy chỉ ghi đề mục bài thôi chưa ghi nội dung bài luôn và tiết học hôm ấy diễn ra y hệt hôm qua :))
葉萍 30
Lúc mới vô trường cấp 3, có lần mệt nên ngủ quên trong giờ học. Mơ thấy dãy phòng học đối diện bị thiếu mất 1 số, có 1 bạn nữ mặc áo dài học trong phòng đó (phòng bị mất số) , sau đó bạn nữ đi lên sân thượng rồi nhảy xuống. Lúc tỉnh lại cảm giác chân thật lắm, nên mình canh giờ ra chơi kế tiếp đi qua coi thử. Mình là ngừoi ít khi ra chơi bước ra khỏi phòng, và trường mình mỗi buổi có 2 giờ ra chơi nhé. Sau đó mình đi qua dãy phòng đó và phát hiện quả thật thiếu mất 1 số. Sau này nghe kể lại thì quả thật có 1 bạn nữ mặc áo dài nhảy từ sân thượng xuống.
Dương Xuân Lan 30
Hồi nhỏ từng có 1 người anh bà con hè đến thường cùng bà từ ngoài Đồng Nai vào nhà chơi. 2 đứa cỡ tuổi nhau nên cũng thân lắm, chơi điện tử, đi câu cá, tắm sông, nói chung là chơi đủ thứ trên đời.
Rồi từ năm mình 9t trở đi thì không còn thấy vào nhà mình nữa. Cũng từng hỏi ngoại về người anh họ này nhưng ngoại nói là không nhớ bà hai có đứa cháu trai nào hết. Hôm nay đọc câu truyện thứ 1 mình mới ngờ ngợ ra. Mình là kiểu người nhớ rất dai. Có thể nhớ chuyện từ năm mình 3 tuổi. Cô mẫu giáo tên gì, nhà cô giáo ở đâu, cảnh vật trường học lúc đó trông như thế nào, đã từng tham gia bao nhiêu tiết mục văn nghệ,... mình đều nhớ rất rõ. Đến cả cô bạn học mẫu giáo 3t với mình dù học chung chỉ có nửa tháng thôi, sau 12 năm gặp lại mình vẫn nhận ra ngay. Thì không lí nào người anh gắn bó với mình đến năm 9t mình lại không nhớ nổi tên không nhớ khuôn mặt, hỏi ai cũng không nhớ cứ như biến mất khỏi hành tinh này vậy 🥲
Hy vọng ở một nơi nào đó anh vẫn ổn, vẫn bình an là được.
Nguyễn Loan 29
Từng đi lạc trên đường từ trường về nhà, lúc đó khoảng lớp 4, ngày nào cũng đi đi lại lại đoạn đường đó 3 4 lần nhưng có một hôm đi về k thấy cái ngõ có hàng tre rẽ vào chợ cóc để về nhà , thế là t cứ đi ngang qua đó chừng 3 4 lần, nhận ra là mình đã đi quá chỗ rẽ nhưng khi quay ngược lại thì vẫn k thấy đoạn rẽ và lại đi quá tiếp. Cứ qua qua lại lại như vậy chừng 1 tiếng, sắp khóc r thì hàng tre đằng trc xuất hiện, cái đường rẽ vô chợ xuất hiện, thế là lại rẽ vô về nhà ngon lành.
Vy Bui 29
Hồi lớp 6 mình cũng trải qua chuyện cực kì kỳ lạ.
Năm đó có kỳ thi văn HSG, mình cùng một nhóm học sinh cùng ở nhà mình ôn luyện. Anh của một người bạn mình có tự tổng hợp một quyển văn mẫu dày cộp và nói bọn mình ôn luyện trong đó. Nhưng vì quyển đó quá dày và mình với các bạn đều không thể đọc hết. Cuối cùng thì mọi người đã quyết định để lại quyển đó tại nhà mình cho tiện ôn tập lần sau.
Khi mọi người về hết thì mình mới lôi cuốn đó ra đọc. Vì văn lớp 6 chỉ là văn kể chuyện nên mình cố gắng mở ra và đọc một câu chuyện bất kì, giữa vài trăm câu truyện trong đó, chỉ 1 câu chuyện thôi rồi mình đóng lại và không đọc những truyện khác nữa.
Và bất ngờ là đề thi năm ấy lại là chính câu chuyện mà mình đọc trong cái quyển đó. Mình đã nhớ gần như toàn bộ chi tiết, mình chỉ cần viết ra thôi. Năm đó mình đã được giải nhất khối môn văn vì câu chuyện đó
Mình quay trở về nhà và đọc lại quyển ôn luyện đó, và thật bất ngờ. Dù lật từng trang một 4 5 lần trong cái cuốn dày cộp đó thì mình vẫn không thế tìm được câu chuyện kia. Dường như nó chưa từng tồn tại vậy.
Mình có hỏi những người bạn khác cùng ôn luyện với mình xem họ có đọc qua câu chuyện nào trong quyển đó không, thì họ nói không có.
Vậy là đề văn ấy, câu chuyện ấy như là giấc mơ đối với mình vậy. Đến giờ mình vẫn chưa lý giải được câu chuyện xung quanh cuốn sách ôn luyện năm ấy nữa...
Nguyễn Phương Ngân 29
Nhiều lúc phải chăm chú nhìn vào một từ tiếng việt hoặc một hình ảnh gì đấy tầm trên 15s tui lại thấy nó rất lạ mà càng nhìn càng thấy sợ hãi ý @@ không hiểu sao luôn
Lưu Ly 28
Bug mà tôi hay ai cũng gặp phải chắc là bug lquan đến tgian, mẹ tôi bảo 7h rồi sau đó tôi nhất quyết chợp mắt thêm 5ph, mở mắt ra là 6h5 :) đó là trong tgian này. Còn trường hợp bug tôi hay gặp hơn là rõ ràng 6h, chợp mắt thêm 5ph, mở mắt ra cta đang ở 10h :)
Lê Châu Quốc Thắng 28
Có đợt thi lu bù, hầu như mỗi ngày đều có đợt thi. Hẹn bạn ra học nhóm, có một câu cả đám cùng không biết. Tự nhiên trong đầu tui nhớ ra là thầy có giảng câu này, ok, tra đáp án trắc nghiệm đúng luôn. Nhưng cả đám lại tròn mắt hỏi:" mày nghe câu này ở đâu?".
Tui nói thầy giảng mà, nhưng đứa siêng nhất trong đám, cái gì cũng ghi lại cũng không thấy câu đó. Tui tức mình, lật sách ra - wtf, cũng không thấy luôn.
Hỏi thầy nào dạy, tui nói thầy dạy mình chứ ai. Tụi nó lại trợn mắt nói:" thầy chuyển công tác trước khi dạy phần này mà!". 😱😱😱😱 OMG!!!
Vậy thì kiến thức này là từ đâu ra???
Tia Lee 28
toy đôi khi nhìn vào chữ "nước" và méo hiểu sao nó lại được đánh vần như thế, như thể nó là 1 tổ hợp vần toy chưa từng biết đến trc kia vậy 🙃🙃🙃
Mỹ Duyên 28
Cuộc đời tôi găpj nhiều bug lắm luôn, ví dụ như những lần xin bố mẹ tiền mua đồ linh tinh xong bố mẹ okela bao h hàng về gọi t ra trả tiền hàng cho, ai ngờ hàng về rồi hỏi ai cũng “ủa t làm gì hứa cho m tiền đâu”
Ủa ủa 😀??
Hà Tăng 27
Mn có hay bị nhìn nhầm một dữ liệu nào đó ( chữ trên sách hoặc biển hiệu) không? Mà kiểu rõ ràng ban nãy bạn đọc nó khác. Kiểu trong một khoảnh khắc nó đã thật sự là cái bạn thấy, sau đó cái lỗi nhỏ xíu đó được fix lại ngay lập tức. Ngoài ra t còn hay gặp kiểu đang đọc sách hoặc suy nghĩ, bỗng nhiên tivi chiếu hoặc sách có các từ ngữ y hệt vậy ngay lúc bạn đang tiếp nhận thông tin đó.
Lữ Hoàng Bảo Ngọc 27
Ngoài cái này ra thì t hay mơ thấy có anh kia cứ xin lỗi t rồi khóc thảm thiết. Cảm giác như ảnh giết t rồi hối hận ấy. Vì trong mơ t đau lắm, lúc tỉnh dậy vẫn thấy nhói trong lòng ngực. Mà ở ngực của t lại có vết bớt hẹp hẹp như bị đâm.
Doan Kngan 26
tầm 5 năm trước tôi nghe được một bài hát hay lắm, hồi đó nghiện luôn suốt ngày nghe
mấy hôm trước mới nhớ lại, lên tra youtube thì mới biết bài hát mới ra được 4 tháng 🙂?
Lữ Hoàng Bảo Ngọc 26
Kể thì hơi xấu hổ nhưng mà hồi mấy tháng trước t bị nổi mụt ở mông. Đau lắm. To như ngón tay cái ấy. Tối đó đi ngủ t định sáng hôm sau vô bệnh viện xử lí thì lại mơ thấy t tự tay nặn cái mụt đó. Sáng dậy thì cái mụt đó biến mất, không có bất kì vết thương hay sẹo gì hết, tay t cũng không dính máu mủ gì cả. T đã chụp hình cái mụt đó lại trước đó mấy ngày, cái hình vẫn còn nhưng cái mụt trên mông t thì không. Nó biến mất rồi.
Gin Rụng Đuôi 26
Đây chính là chuyện này làm t day dứt bn năm.
Hồi tiểu học có mấy đứa mang mấy tờ photo của đạo Thiên Chúa (nhà chúng nó theo đạo) đến tuyên truyền bảo đến ngày bao nhiêu của năm 2010 sẽ là tận thế. Ma quỷ sẽ hoành hành khắp nơi. Trong đó còn ghi rõ phải làm những gì để sống sót (ăn gì, uống gì, đóng cửa trong nhà, nói gì, nhìn gì). Mình nhớ như in. Vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Về nói với bố mẹ còn bị chửi cho 1 trận.
Chuyện này năm đó rất lớn. Kiểu gần như cả trường tiểu học xôn xao bàn luận luôn. Mình nghe bố mẹ xong cãi với chúng nó. Còn đánh nhau thách với 1 đứa là đợi đến năm 2010 xem. Sau đó nhớ rất kĩ, chờ đợi từng ngày. Rốt cuộc khoảng 2 năm sau đến năm 2010. Ngày đó qua đi bình thường. Mình tìm đứa thách nhau đó nói thì nó bảo làm gì có chuyện đấy m bị điên à. Hỏi tất cả không có 1 đứa nào nhớ gì về chuyện đó luôn? Trong khi nó rầm rộ đến mức giáo viên còn phải cấm đồn đại chuyện đấy? Ai mang tờ photo đấy đi học sẽ bị viết kiểm điểm?
Và bỗng dưng t có suy nghĩ hay là ngày tận thế đó thực sự xảy ra và tất cả người thật năm đó đã bị ma quỷ chiếm xác rồi? Một mình t là người thật à huhu.
Nhi Lê 26
Có một chuyện này mình cứ nhớ hoài, kbiet có phải là cảm giác day dứt trong lòng hay không nữa. Có thể hơi dài nhưng nếu ai có vô tình biết đến việc này thì nói cho mình biết nha :<
Thời gian mình biết đến việc này chắc cỡ mấy năm về trước, lúc đấy đang lướt fb xem tin tức nhảm nhí thôi, vô tình đọc được một post ở một nhóm, không rõ là Hail Satan (nghe có vẻ như thờ satan nhưng không phải, group kiểu bth thôi) hay Giáo Hội Bậy Nhí hay Không Có Muối, kiểu như ký ức bị lỗi chỗ đấy =)) anyway, câu chuyện là như này. Chủ thớt up bài chia sẻ rằng mình gặp những hiện tượng lạ, ví dụ như sức khoẻ không tốt một cách bất thường, hay gần đây nhất là hôm chủ thớt đi dự một đám cưới. Đám cưới đó không có nhạc sàn DJ hay em gái bốc lửa quẩy tưng bừng hay gì cả, nó khá im lặng. Thực khách dự tiệc nhưng lại không có tiếng động nào đáng kể, nên chủ thớt thấy cũng sợ, nhưng không thắc mắc. Lúc ra về, chủ thớt vô tình nhìn thấy một cái bóng đen núp sau cột điện, sau đấy cảm giác bồn chồn khó chịu cứ dấy lên trong người. Nên mới up post lên nhóm để hỏi xem có nên lo lắng quá hay không, đại loại thế. Trong số cmt có người bảo là có khi đấy là hiện tượng song trùng. Đáng buồn là vài ngày sau chủ thớt lâm bệnh nặng rồi mất luôn, dù trong người không có tiền sử bệnh gì cả, trừ lúc trước khi qua đời thì có mệt mỏi trong người như mình đã đề cập. Vì sao mình biết người đấy đã qua đời? Ở trang cá nhân có hiển thị là viếng, kiểu thế, lướt xuống thì thấy người thân gia đình bạn bè post tiếc thương các thứ. Lạ một điều là mình nhớ mang máng như thế, nhưng chắc chắn nó đã xảy ra, tiếc là lúc đấy không thắc mắc gì nhiều cả. Một thời gian sau, cỡ vài tháng sau ấy, mình có nhớ lại chuyện này, nên lúc nói chuyện với bạn mình mình có nhắc đến, vì nó cũng trong nhóm đấy với mình. Thế nhưng nó bảo chưa nghe đến bao giờ. Mình có hỏi thêm vài cựu thành viên nhóm GHBN cũng như KCM xem có ai nhớ đến việc đấy không thì đều nhận được câu trả lời là không. Mình mới dành tý thời gian ra để search thử keyword về post đó, nhưng hoàn toàn không có kết quả gì hiện lên. Mình cũng đã thử tìm ở những nhóm khác, nhưng cũng vô ích. Kể từ đó trong lòng mình luôn có cảm giác mơ hồ, đôi khi là khó chịu vì không ai nhớ đến chuyện đó, và bản thân mình thấy hiện tượng “song trùng” kia kinh dị vcl :< nhỡ như chuyện đấy có thật rồi sao, chuyện gì đã xảy ra với người kia, có lẽ nào post đó đã bị xoá? Nhiều câu hỏi cứ lặp lại trong đầu mình, nhưng vì cuộc sống cứ diễn ra không ngừng nên điều đó cũng phần nào giúp mình bớt lo ngại về chuyện đó. Tuy nhiên đây vẫn là một chuyện khá bí ẩn mà mình vẫn muốn khám phá hết. Cmt mình hơi dài nếu có bạn nào đang đọc thì cho mình xin lỗi nha :<
P/s: lúc đấy mình chưa biết đến nhóm weibo cũng như reddit vn nên không có chuyện mình đọc nosleep hay truyện kinh dị bậy bạ đâu, mystown vn hay gì cũng v.
Hoài Đinh 26
T từng nhìn thấy song trùng của bà nội tui ý. 1 lần lúc đi học về t phóng thẳng xe xuống sân ngay cạnh vườn luôn. T thấy rõ ràng bà t mặc cái áo màu tía, đang ngồi nhổ rau ngoài vườn ngay cạnh đó, t chào bà t rồi, mà cảm thấy bà không nghe rõ vì lúc đấy t chưa dừng xe được. Định khi nào tắt máy xuống xe rồi chào lại. Lúc t quay lại thì không thấy bà t đâu nữa. Khi t lên nhà thì thấy bà t mặc cái áo màu khác và đang xem tv. Mà chỉ có khoảng 3,4s j đấy, bà t ko thể đi từ vườn lên nhà thay áo được. T kiểu ngạc nhiên hết sức bảo "Ơ con vừa thấy bà dưới vườn mà???" thì bà t nói từ sáng h không hề xuống vườn. clm nó ;;;;;;
Thuỳ Trang 26
Hồi ý thích đọc doraemon lắm. Ngủ mơ cũng lên mạng tìm doraemon để đọc. Mọi chuyện đều bình thường cho đến khi tỉnh lại thì tui mới biết hoá ra chỉ là mơ. Vì đang đọc dở trong mơ thì tỉnh nên tui thử lên mạng tìm và ngạc nhiên vcl: Nó có luôn trên mạng. Vấn đề là phần trong mơ tui đọc hoàn toàn trùng khớp với truyện ngoài đời. Trong khi đó trước đấy tui chắc chắn chưa hề đọc phần ý. Sau đấy thì tui ngồi đọc tiếp ngon lành cho đến hết truyện.
P/s: Dành cho bạn nào tò mò thì phần truyện ý là doraemon dài: Nobita và truyền thuyết người cá
葉萍 26
Trong kí ức là hồi nhỏ hay chơi với những người đã khuất trong gia đình trước khi mình sinh ra. Thật ra mới đầu mình tưởng họ là những đứa trẻ trong xóm chơi chung rồi sau đó chuyển nhà đi, vào cấp 3 ông bà trong gia đình mất, lúc tụng kinh mới biết họ là các trưởng bối đã khuất trong nhà, mất trước khi mình sinh ra luôn.
Còn có cảm giác đã từng dự hôn lễ của ba mẹ, biết từng chi tiết trong bữa tiệc, mặc dù hồi nhỏ mẹ sợ con nít phá hư album ảnh cưới nên sau này lớn lên mới cho coi, khi đó mới biết khung cảnh đó là trong đám cứoi của ba mẹ.
Phạm Thảo 26
1.Cái đầu tiên giống mình vãi. Lúc nào cũng nhớ mang máng là có một cậu bé ngày ấy đã chơi với mình ở bãi vườn đầy lá chuối đầu xóm, còn đẩy xích đu cho mình nữa. Nhưng mà lúc chơi xong chạy về nhà, ngoảnh đầu nhìn lại thì không có ai hết. Về sau mới nhớ ra vườn đó là của một nhà, nhà đấy luôn khoá kĩ, cũng chẳng có đứa con nào trạc tuổi mình cả.
2.Lại nhớ có lần mình chơi trốn tìm với anh trai, chui vào một cái bình hay cái tủ nhỏ xíu, bị kẹt không ra được. Mình khóc rất lâu nhưng chẳng ai đến cứu mình hết. Sau khi gào đến mệt mỏi mà không thấy có dấu hiệu gì, mình đành nhịn đau nức nở cố tự chui ra. Mãi về sau mới ra được, mình vừa khóc vừa xuống nhà tìm mọi người, nhưng cả nhà vắng tanh chẳng có ai cả. Mình sợ hãi tìm xung quanh, rồi lại lên chỗ cái bình ngồi khóc. Lúc sau xuống thì thấy mọi người đang ngồi ăn cơm, mình có hỏi nhưng cả nhà nói vẫn luôn ngồi đó mà, anh mình thì chẳng nhớ gì vụ trốn tìm luôn. Mình nhớ rõ, lúc ấy là một buổi trưa chủ nhật.
3. Một thời gian trước khi mình đi mẫu giáo, tức là trước khi ba tuổi, từ lúc ấy là mình đã có nhận thức và trí nhớ về mọi việc rồi. Lúc ấy bố mẹ mình bận đi làm, anh mình đi học, có mỗi mình và bác mình ở nhà. Bác mình trưa nào cũng bắt mình ngủ, mà trẻ con thì mọi người biết đấy, luôn muốn trốn ngủ trưa. Cho nên bác mình luôn phải nằm cạnh trông cho mình không đi đâu được. Những lúc ấy mình thường giả vờ nhắm mắt, tưởng tượng nhiều thứ, có những điều rất chân thực, ví dụ như giai điệu mà mình chưa từng nghe, những người xa lạ mình chưa từng gặp, những câu chuyện mình chưa từng biết. Sau đó đợi bác mình ngủ say, mình chạy ra phòng khách- nơi đón nắng nhất trong nhà, vừa nhảy vừa khe khẽ hát lên những giai điệu trong đầu, cảm giác như mình đang ở giữa cánh đồng vậy. Sau này mình bắt gặp giai điệu ấy trong vài bài hát, có nói với mọi người, nhưng chẳng ai tin. Gần đây mới biết đến deja vu, có lẽ đó là chuyện mình đã gặp lúc nhỏ.
Ân Phan 25
Ê t nè, t nhớ rõ là cái bài memories của maroon 5 là t nghe từ đời nào rầu, thậm chí còn nhớ luôn lời. Thế bất nào tầm tháng 10 năm ngoái đi đâu cũng nghe, rầu mdd bạn rec nữa, t cứ thắc mắc mãi là bài cũ rồi mà sao giờ nhiều đứa nghe dữ rồi lên Youtube mới thấy nó mới được phát hành :) sốc vl
Mai Huyền 25
Rõ ràng lúc nào cũng nhớ là trong ví còn rất nhiều tiền nhưng cứ mở ví ra là thấy ví rỗng á. Lạ ghê!
Quỳnh Dương 25
Nhiều khi thấy mình bình tĩnh cho qua mọi sự đời vcl 🤷🏼‍♀️ tui ở nhà một mình vừa đi ra khỏi toilet thì vòi nước đột nhiên mở, vừa bấm đth vừa quay lại đóng lại xong rồi bảo "vl lì", đồ ăn rõ ràng để trên bàn, quay lại chả thấy, kiếm dưới đất cũng không thấy, ngồi chửi "trả coi lấy cũng ăn được đâu", một hồi nó xuất hiện trên ghế 🙂 đợt cmnd để rõ ràng trong tủ, lục hết cả cái tủ lốc từng cuốn sách chả có, kiếm lại kĩ 1 lần vừa kiểm vừa lẩm bẩm "trả cmnd cho con đi làm thẻ ngân hàng với" rồi một hồi đâu ra nó lọt khỏi cái cuốn sách mà mình đã lốc kĩ 😢. Ở nhà cửa tự mở cũng nhún vai đ thèm đóng lại =))))) vậy mà coi phim ma sợ, cá nhảy sợ, đủ thứ sợ hết clm đ hiểu =))))))
Nguyễn Trương Ngọc Ánh 25
Hồi bé lúc gđình t chưa dọn lên hà nội, hàng xóm nhà t có 1 nhà có 2 anh em trai, t rất thân với 2 ông anh đấy, t còn nhớ nhà đó ớ trước sân có 1 cây thị to mà cứ đến mùa t lại ra nhặt về bỏ thùng gạo
2 ông đấy ông anh hơn t 5 tuổi
Ông em hơn t 4 tuổi
Đại loại là t hay qua đấy nghịch mấy trò quậy phá với 2 ông ý. Rồi đến năm t lớp 8, t lên hà nội sống, cũng ko giữ liên lạc gì với 2 ông kia nữa
Cách đây 2 năm t có về quê (lúc đấy t năm 2 đh rồi, vì ở quê ko còn ai, nhà cũng cũ nát r nên ko về, có việc quan trọng lắm mới về 1 lần thôi), t có ghé qua nhà 2 ông kia xem thử sao r. Thấy cây thị to đùng vẫn nằm lù lù đấy, một bác lớn tuổi ra hỏi t tìm ai, t nói tên 2 ông kia bác bảo ở đây ko có ai tên như thế......t kiểu ???????????????
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hoá ra 2 ông ý lấy vợ vào đà nẵng ở rồi chúng m ạ, đón cả 2 bác còn nhà ở quê thì bán r 😂😂
Phan Nguyễn Bảo Quỳnh 25
Mới cách đây 2 tháng, t và any từ Đà Lạt đi Nha Trang, đi buổi chiều nhé, đang đi trò chuyện vui vẻ, t nghe tiếng còi xe hơi hay xe tải gì đấy ngay phía sau thì bản năng t quay lại ngó, k hề có cái xe nào sau lưng cả. T cobf hỏi any có nghe k? Ảnh bảo k có. Đi dc tầm 5p, lần này cả 2 cùng quay lại. Any lại hỏi t có nghe k. Lần này cả 2 cùng nghe. Nhưng tuyệt nhiên k có cái xe nào ngay cả xe máy. Mà tiếng còi ấy là kiểu như ngay sát phía sau, họ bấm còi để xin đường, cực to luôn chứ k phải nhỏ mà bảo là ở xa vọng lại dc. Xong cả 2 mới nói chắc do mệt nên vậy cho qua chuyện, nhưng thực sự vẫn thắc mắc ghê gớm, đến nơi r cả 2 còn tả cho nhau xem tiếng mình nghe dc như nào.
Phan Quỳnh Trang 25
"Bạn có thể mơ thấy bất kỳ điều gì trong mơ, nhưng bạn không thể soi gương. Trong giấc mơ, bạn không được cho phép nhìn chính diện bản thân mình
- ( Bổ sung) theo như mọi người bình luận, nếu như cố gắng cưỡng ép bản thân soi gương, trong gương cũng không phải là mình."
.
.
.
Ôi cái này đúng vcl ấy. Tôi có nhớ là đã từng mơ thấy một giấc mơ, trong đó tôi mới ngủ dậy và đi đánh răng rửa mặt thì ngã ngửa vì thấy bản thân mình trong gương. Khuôn mặt tôi nhìn xấu vcđ ấy, đỏ lè, nhiều mụn, lại còn vặn vẹo méo mó nữa 🙂 Mà đấy đ*o phải mặt tôi :)))
Sau đó tôi shock vcl và chạy ra khỏi nhà vệ sinh, rồi tự nhiên có cảm giác như mặt mình đang bốc cháy rồi các thứ(đương nhiên đây chỉ là mơ thôi), một lúc sau lại quay lại và soi gương lần nữa thì mặt tôi lúc đó nhìn như hoa hậu hoàn vũ vậy :))))) Và đây cũng đ*o phải mặt tôi, nhưng nếu là mặt tôi thật thì tôi cũng ko phiền đâu :)))
Trịnh Hải 24
Ê! Chuyện này có giống như chuyện ở miền Nam trong nhà mà mất đồ là lạy ông Địa ông chỉ cho ko nhỉ? Tao và má tao hay quên đồ đạc mà rõ ràng mới phút trước nhớ là để đó phút sau tìm lại thì quên. Lạy ông Địa nhờ ông chỉ giùm, tìm được đồ sẽ cúng ông nải chuối. Cuối cùng thì tìm thấy 😂😂 cảm giác như trong nhà mình có thêm một thế giới song song đang sống cùng vậy
Hà Vi 24
Để tôi kể chuyện của chính mình nhé. Chuyện cũng lâu rồi, hồi ấy tôi mới học lớp 4-5 gì đó, tôi đi biển cùng bố theo đoàn du lịch của trường bố. Tôi còn nhớ rõ lúc đó là buổi chiều, tôi đang tắm biển thì tự dưng bị chìm xuống, cảm giác như kiểu có gì đó kéo chân lôi tôi xuống ấy, nhưng điều kỳ lạ là lúc ấy tôi chẳng thể giãy giụa hay kêu cứu, mà cứ nhắm mắt giống kiểu bị ngất xỉu rồi chìm xuống thôi=))) Cũng may lúc đó có chú tài xế tour du lịch ở gần tôi nhất, chú để ý đột nhiên không thấy tôi đâu nên tìm, sau đó kéo tôi lên, nếu không chắc tôi ngỏm lâu rồi=))) Tôi biết ơn chú lắm. Nhưng kỳ lạ là sau chuyến đi đó, tôi có kể cho bố nghe chuyện này và thi thoảng nhắc với bố về chú ấy thì bố lại chẳng nhớ gì cả, giống như kiểu chú ấy không tồn tại vậy. Người khác hình như cũng không có ấn tượng gì về chú ấy, có mình tôi nhớ thôi. Giờ thì đã lâu quá rồi, đến tên và mặt của chú ấy tôi cũng đã quên mất, chỉ có vụ việc xảy ra là nhớ rõ. Chả hiểu rốt cuộc là não tôi bị BUG hay bản thân chú ấy là BUG nữa =))))
Bảo Ngọc 24
T đi ra đường. Rõ ràng là ông anh đó t có quen biết đéo đâu 😶 thế đéo nào ổng lại gọi giật t lại : " Ngọc! Đi đâu vậy ? Lên anh chở về. Trưa nắng nóng ! "
T kiểu : ôi đệt ! Lừa bắt cóc má ơi ! 😱Nhìn quanh thấy cũng đông đông mà ông này lộng hành quá 😦. T kêu : " tui k quen gì ông hết ! " xong t chạy như bay một mạch về nhà k dừng lại, đéo care ông đó đang gọi t :))
Về nhà t kể mẹ. Mẹ t cũng có thái độ như t. Ừ. Hên quá k bị bắt cóc :)
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến chiều. Ôi đm ! Ông anh đó đến nhà t lúc t đang chơi đth ngồi cạnh anh t😱. T sảng hồn luôn. Nhìn trân trân ổng. Địt mẹ. Đáng sợ ! Chuẩn bị giật tay áo ông anh t thì thấy anh t đứng lên, cười nói với ông kia : " Mé ! Tới trễ ghê mày ! " rồi hai người nói chuyện như bạn thân lâu năm ấy 🙄
Mặt t kiểu :.....
Rồi ổng kể với anh t là sáng t nói là đéo quen ổng r bỏ chạy như 1 con điên :)
T nhục ghê luôn. Đã vậy còn hỏi lại anh t : Ai đây ?
Hai ổng nhìn t như kiểu sinh vật lạ ấy :)
Ủa đm. Ông này là bạn thân anh t bây ơi ???? Còn qua nhà t cả chục lần ??? Mấy hôm bữa còn mua trà sữa cho t ??(
Thựn Thựn 24
Chúng mày cứ kể đi. Để tao báo cáo lên Admin Trái Đất fix bug của chúng mày 😂😂😂 Sao đời tao cứ logic vãi chưỡng chả bug bẹt gì cả
Ngọc Trâm 24
T có một đứa bạn hồi cấp 1 lận cơ, tầm cỡ lớp 2, 2 đứa thân vãi chưởng, bài gì của Vĩnh Thuyên Kim là thuộc làu làu, hai đứa chơi với nhau rất thân, kiểu không thể xa được ấy. Sau đó khoảng tg, cậu bạn đấy chuyển trường. Trước khi đi cậu có chụp chung 1 tấm kỉ niệm với lớp hôm ăn liên hoan cuối năm. Hôm đấy tôi nhớ là tôi đứng kế cậu ấy. Chừng khoảng vài năm sau tầm cấp 2, học chung với mấy người bạn cũ nămm cấp 1, mọi người kể chuyện rôm rả hồi cấp 1 kể chuyện có fb bạn này bạn kia, thì t mới hỏi mn có nhớ bạn Long không ? Bạn mà chuyển trường đi á. Tại hồi cấp 1 của tui là 5 năm là toàn học chung với các b cũ thôi. Xong mn hỏi tui Long là ai?, rồi bảo k nhớ các thứ. Xong hôm đấy t về kiếm tấm ảnh hồi lớp 3 để gợi cho mn nhớ bạn ấy. Oh My god tấm ảnh đó tui đứng với một bạn nữ khác :) Chẳng có ai giống người bạn của tui trong bức ảnh đó hết :) Tui cảm thấy buồn với chuyện đấy đã làm tui ghi nhớ tới bây giờ. Lâu lâu tui cứ hỏi mn về bạn í. Nhưng mn cứ kiểu như chưa từng quen biết bạn í á :(
Quy Quàng 24
Cũng chả biết liên quan bug hay không nhưng mình nhớ rõ ràng và rất chi tiết việc những gì mình đã hỏi và được trả lời, 1 lần là lúc cha mình bế mình trên tay ở thảo cầm viên,mình đã hỏi rằng mẹ đâu rồi và cha mình bảo mẹ đang mua đồ nên đến sau, 1 lần khác là mẹ mình bảo anh họ đẩy xe nôi của mình đi hứng nắng sớm và mình trả lời rằng mình rất thích. Sau này lớn lên, xem ảnh lúc bé và kể lại thì mẹ mình bảo lúc ấy mày mới 3 tháng tuổi thì nói kiểu gì. Mình ngớ người ra luôn @@ 1 ảnh là mẹ mình chụp cha bế mình ở thảo cầm viên lúc mình hỏi mẹ đâu, 1 ảnh là anh họ chụp cùng mình trên xe nôi đi hứng nắng. Mình vẫn nhớ rất rõ ràng mình đã nói chuyện. ._.
Phương Hồng Ngọc 24
Tui không nhớ lúc đó là lớp mấy nhưng hình như là cũng lớn lớn rồi á, tầm lớp 3-4 gì đó. Hôm đấy tôi giật mình thấy tôi đang đứng ở cửa lớp, giật mình đúng kiểu giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy. Tôi đột nhiên kiểu "Ủa gì vậy?", nhưng tôi vẫn nhớ đây là lớp mình nên tôi vẫn vào bình thường. Xong tôi thực sự không nhớ hôm nay là thứ mấy hay nay là ngày bao nhiêu, nên tôi đã hỏi bạn ngồi kế bên "Nay ngày nhiêu hả cậu?", bạn ý bảo tôi "Nay xx/xx, sao đấy? Mới thi học kì xong mà cậu không nhớ hả?". Tôi không nhớ ngày tháng nhưng tôi còn nhớ lúc đó mình đã hoảng hốt cỡ nào. Tôi nhớ là chúng tôi mới chỉ chuẩn bị thi học kì 1, nhưng wtf thời điểm đó là lúc tụi tôi mới thi học kì 2 xong?? Tôi thậm chí còn không có xíu kí ức nào về việc đã làm bài thi như nào, thật sự rất kì lạ. Hơn nữa những kí ức hồi nhỏ đều rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ được một vài việc. Hơn nữa mẹ cũng bảo tính cách tôi cũng thay đổi khá nhiều từ lúc đó, từ hoạt bát và nghịch vl trở nên trầm tính ít nói các thứ. Hay là tôi cướp được thân thể này từ ai chăng? 🙄
Nguyễn Việt Hoàng 23
Sau khi vào lớp 10 tôi phát hiện cuốn sổ đầu bài năm lớp 6 nằm trong hộc bàn học của tôi. Sẵn nói luôn thì tôi ko phải ng giữ sổ đầu bài hay lớp phó học tập hay bất cứ chức vụ nào liên quan sổ đầu bài trong cuộc đời đi học cả
Lương Ngọc AnhThư 23
Bị một lần. Hồi nhỏ nhớ rất rõ ràng 1 tuần có 8 ngày. Ngày thứ nhất là ngày đầu tuần. Người lớn nói chuyện với nhau cũng thường đề cập tới ngày thứ nhất. Sau này tự dưng thấy mọi người ko ai nhắc đến ngày thứ nhất cả chỉ toàn nói đến ngày thứ hai. Đến khi hỏi lại thì một tuần chỉ có 7 ngày và ngày đầu tuần lại là ngày thứ hai ! :))
Hồng Chu 23
Ầy t cũng có 1 chuyện cách đây gần 2 năm rồi
Lúc đó đang chơi đt thì có ng gọi t bắt máy alo ko ai trả lời tầm 7 8 giây j đó t định tắt máy thì bên kia bật cười rồi nói" lâu quá ko gặp ghe giọng lớn quá rồi chút xíu nữa anh nhận không ra"... Rồi mình vs ng đó còn nch , anh này chắc 20 j đó thôi ảnh còn nói đúng tên mình , đang nch 1 hồi thì tắt máy ngang t tưởng anh đó hết tiền nên gọi lại xem sao thì..." " số máy quí khách vừa gọi ko có"... Lúc đó gần 11h khuya r
Lưu ý: Nội dung bài viết được nhặt từ cộng đồng mạng. Nhặt Cơm không đảm bảo tính xác thực hay bất cứ vấn đề liên quan.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn