Một Câu Chuyện Kể Về Sự Bỏ Lỡ…

Mỹ Khánh 74
Đọc xong lại nhớ về câu chuyện của bản thân mình cũng đã từng bỏ lỡ một người, lâu lâu nhớ lại chỉ biết nuối tiếc về những kỉ niệm đẹp đó.
Chuyện là mình vô tình gặp cậu ấy vào giờ ra chơi năm lớp 9, không hiểu sao vừa nhìn là mình đã cảm nắng luôn cậu ấy. Lúc đó 2 đứa chưa thân cũng chưa từng nói chuyện nên mình cũng không biết phải làm sao để bắt chuyện. Giờ ra chơi mỗi ngày mình đều cố tình cười đùa thật lớn với bạn thân của cậu ấy nhưng vẫn liếc mắt trộm nhìn xem cậu ấy có chú ý gì đến mình không. Tuy nhiên, mình cũng đã có được 1 dịp kết bạn và trò chuyện với nhau mỗi ngày. Nói là trò chuyện vậy thôi chứ toàn là mình cố tình gửi tin nhắn mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ, chăm chỉ bắt chuyện đủ thứ, hỏi đủ loại câu hỏi để cậu ấy trả lời. Nhưng trái lại với sự nhiệt tình của mình thì mới dạo đầu cậu ấy thật sự rất “ phũ phàng “ luôn từ chối và nhiều khi chỉ rep mình 2-3 từ. Thường thì người khác nếu bị phũ như vậy thì họ sẽ thất vọng và từ bỏ nhưng không hiểu sao mặt mình lúc ấy chắc cũng dày lắm á, người ta càng từ chối càng “ phũ” thì mình vẫn cứ nhắn tin, chào hỏi mỗi ngày, cố gắng thành thói quen và rồi cậu ấy cũng dần quen với sự tồn tại và phiền nhiễu của mình. Cậu ấy dường như cởi mở với mình hơn. Cậu ấy vốn rất lạnh lùng và nhát gái không giỏi nói chuyện với người khác giới tuy nhiên sau này lại có thể cười đùa với mình.
Có một lần vào 25-26/3 trường có tổ chức cắm trại. Ban ngày thì mình toàn chạy sang trại của cậu ấy để chơi với mỗi cậu thôi. Mình ngồi bên cạnh còn cậu ấy thì nằm với 1 tay để ngửa hướng về phía mình. Thấy vậy nên mình nghịch chơi cái trò “ chi chi chành chành “ gì đấy, sau khi mình đếm 1..2..3.. thì đột nhiên cậu ấy chụp tay lại bắt trúng ngón tay của mình, 2 đứa thì nhìn nhau cười. Thằng bạn ngồi bên cạnh 2 đứa thấy cũng bất ngờ cười cười chọc, tụi mình cũng vội buông tay ra, vì ngại quá nên mình vờ mượn điện thoại cậu ấy về trại của mình chơi nhưng không ngờ cậu ấy dễ dàng đồng ý cho mình dùng luôn á. Tối hôm đó trường tổ chức hội thi ẩm thực, bạn bè ai ai cũng tập trung bán hàng, mình thì không quen nơi đông người nên một mình đi dạo xung quanh và cuối cùng về trại của lớp mình muốn yên tĩnh một mình. Trùng hợp sao lại thấy cậu ấy cũng ở một mình thế là không biết can đảm từ đâu ra lại bước sang trại của cậu ngôi chung ( à trại của 2 lớp tụi mình là sát nhau nha ^^ ). Thấy mình đến cậu ấy hỏi “ Sao lại về sớm vậy ? Thấy có nhiều đồ ăn mà ? Không ăn gì à”. Mình cười trừ “ Không đem tiền theo “. Đột nhiên cậu ấy lấy trong túi ra 20 nghìn và bảo “ Nè cầm đi, đi mua về rồi tui với bà ăn chung”. Mình kiểu bị đơ lúc ấy á nhưng vì ngại dùng tiền của cậu nên lúc đó đã từ chối với lại mình muốn ở riêng với cậu ấy lâu hơn chút nữa cơ. Không biết lúc đó cậu ấy nghĩ gì đã chia sẻ một bên tai nghe cho mình và 2 đứa cùng ngồi trước cửa trại nghe nhạc. Khi đó không gian xung quanh yên tĩnh, dường như chỉ có 2 đứa thôi trông lãng mạn cực kì. Khoảng thời gian chỉ có riêng 2 đứa, mình thầm cầu mong đừng có ai tới để mình có thể ở riêng với cậu ấy lâu hơn chút nữa. Nhưng ông trời không có nghe mình mng ạ, không được ở riêng bao lâu thì bạn bè về thấy thì tụi mình cũng vội đứng dậy tách ra. Trước khi lửa trại bắt đầu thì nhỏ bạn thân mình cứ giục mình tỏ tình với cậu ấy đi “ Tao nghĩ th XXX cũng có cảm tình với m đó. Tin tao đi, m thấy không nó chỉ tốt với mỗi mình m thôi, cũng nhắn tin liên tục đùa giỡn thoải mái với m. Nên tin tao, đêm lửa trại này m nên tỏ tình đi.” Mình thì cứ suy nghĩ hoài nhưng cuối cùng quyết định giấu trong lòng không nói ra vì sợ bị từ chối và ngay cả bạn bè cũng không còn.
Kể từ 1 khoảng thời gian sau hôm cắm trại thì mình vẫn cứ vui vẻ cười đùa như mọi ngày với cậu ấy và 2 đứa đang dần thân hơn thậm chí cậu ấy cũng chịu để avt chéo với mình sau khi mình yêu cầu, không chỉ zalo mà còn cả gmail. Dấu hiệu rõ vậy nhưng mình vẫn không chắc và vẫn không tỏ tình, bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội. Cuối cùng thì hè cũng đến và nguyên cả 3 tháng hè mình dần ít liên lạc hơn.
Lên cấp 3, không hiểu sao được sắp xếp chung lớp lại còn chung tổ nữa nhưng bản thân lại dè dặt hơn, không còn mặt dày can đảm hơn nữa, lại còn sợ bị bạn bè chọc nên lúc ấy mình vờ như không thân không còn cười đùa với cậu ấy như xưa. Thế là năm lớp 10 ấy, có cơ hội nhưng mình lại tiếp tục bỏ lỡ, một lần nữa lại bỏ lỡ....
Sau đó thì vì phòng học không đủ nên lớp 11 được chia thành 10 lớp học buổi sáng và 3 lớp học buổi chiều. Có một vài lí do nên không hiểu sao lớp mình bị chọn trúng, tách ra và tụi mình người thì lớp sáng kẻ thì lớp buổi chiều, thế là bị chia nhau từ đấy.
Còn câu chuyện lớp 11-12 nữa nhưng mà dài quá chắc không ai chú ý cmt này đâu nhỉ ^^ .
Thích thầm 3 năm cuối cùng cũng nói ra.
Vương Ngữ Yên 66
Hồi đó mình có quen 1 người anh, anh này cũng 32 tuổi rồi, quen một cô gái bằng tuổi từ năm cả hai cùng 17 tuổi, yêu nhau 10 năm trời cũng quyết định chia tay, rồi cô gái đó đi lấy chồng, anh này cứ kiểu có bóng ma tâm lý ấy, không thể yêu ai khác được, lúc nào cũng nhớ về chị này, đứng đằng sau âm thầm bảo vệ chị này, lễ nào cũng gửi lời chúc, giữ khoảng cách với nhau, lâu lâu nhắn cho nhau những lời hỏi thăm thôi. "Cũng đã 5 năm kể từ khi chia tay cô ấy, và cũng đã 5 năm rồi anh quên rằng mình đã từng hạnh phúc như thế nào. Anh biết em có cái tôi rất lớn, em hiếu thắng và không chịu thua ai, nhưng em nên kiềm chế lại, bớt lý trí hơn, cảm nhận bằng con tim nhiều hơn, đừng để đến lúc xa nhau rồi mới hối hận, dẹp bỏ tiêu cực rồi cùng nhau hạnh phúc được ngày nào hay ngày đấy, vì lúc nào người đó rời xa em em đâu biết được, phải không?"
Nghe điều đó mà mình bật khóc luôn ấy, nhưng mà mình chọn cách không nghe lời ảnh, vì mình lý trí tới mức thà rằng không có ai, chứ không cho phép bất cứ ai khác làm tổn thương bản thân mình.
Yen Hoang 58
Cái vấn đề bỏ lỡ này thật ra rất "buồn cười". Không phải như đơn phương, cũng không phải là thất tình, cũng không phải như phản bội.
Mà chính là bạn biết loại "hi vọng" này có tồn tại. Không phải do bạn huyễn tưởng ra như "đơn phương"
Bạn biết đối phương có ý với mình. Không phải vô tình như "thất tình".
Bạn biết rõ vấn đề ở đâu, làm sao để tiến tới. Không phải chặt đứt đường lui như "phản bội".
Bạn có thời gian, có không gian, bạn có "điểm" gặp gỡ tốt nhất. Nhưng bạn lại không có được "bản thân".
Chính là khát vọng được sống với tâm ý mình, loại tự tin không cần để ý đến ánh mắt xã hội, loại tự do không bị điều gì trói buộc. Thiếu cả trái tim nồng nhiệt thuở ban sơ. Bởi vì dù mỗi chúng ta là một cá thể độc lập, con người vẫn tồn tại trên hình thức quần thể, quá nhiều thứ trói buộc, quá nhiều cơ hội, cũng quá nhiều nguy cơ.
Nhưng công bằng thôi, bạn chọn bỏ lỡ, bạn có được cuộc sống bình phàm, nhưng mất đi đoạn tình cảm bạn mong chờ.
Bích Hà 51
Chàng trai năm 17 tuổi của tớ,
Đây là lần tiên tớ kể về cậu trên mạng xã hội.
Nhưng chắc cậu sẽ không đọc được đâu nhỉ ^-^ Cảm ơn tình cảm chân thành năm đó của cậu đã dành cho tớ.
Nhớ lần cậu viết tên tớ trên bông hoa hướng dương rực nắng, nhớ bát phở cậu tự tay làm, nhớ bó hoa tỷ muội, nhớ dăm ba ống sữa cậu vội vàng mang tới lúc nửa đêm, nhớ túi lavender khô, nhớ cả nụ hôn đầu, nhớ cái ôm thẹn thùng của chúng ta.
Bây giờ nhớ được gì nhỉ? Tớ đã bỏ lỡ cậu thật rồi. Nhiều khi tớ nghĩ giá mà tớ gặp cậu lúc trưởng thành hơn thì thật tốt biết mấy, thế nhưng ông trời lại cứ khiến tớ gặp cậu vào những năm mười mấy tuổi. Giữa quãng lưng chừng tuổi trẻ ấy, tớ có thể trở thành người cậu thích, nhưng không thể là người cùng cậu đi đến cuối cuộc đời.
Lời hứa của thuở mười mấy đôi mươi đó chẳng hề nông cạn, qua quýt. Chỉ là... chúng mình không đủ sức thực hiện.
Thôi thì, chúc cậu hạnh phúc bên người mới, tớ đi con đường riêng của tớ. Âu bỏ lỡ nhau cũng là duyên phận cậu nhỉ...
Nếu còn có kiếp sau...
Liệu chúng mình có thể yêu nhau trọn vẹn hơn được không?
Kể cũng lạ thật, có những người mà dù trải qua bao nhiêu thời gian, cũng vẫn cứ ở đó, ở một góc nhỏ trong trái tim ta...chỉ để nhớ!
Lanvender
2021/05/28
Ng Ha My 40
3 năm c3 crush bạn cùng bàn rồi luôn tự ti nghĩ mình kém cỏi không xứng với cậu ấy. Cuối năm ngoái đi họp lớp mới biết hóa ra cậu ấy cũng thích mình cả 3 năm ấy.... Rốt cuộc chúng ta chỉ vì suy nghĩ của bản thân mà đã bỏ lỡ nhau
Nguyễn Tú Mẫn 26
Chúng ta thích nhau, cùng một thời điểm, nhưng lại cùng cả sự ngốc nghếch và ngây dại.
Đứng giữa lưng chừng của tình bạn và tình yêu, không tiến cũng không lùi, cuối cùng là bỏ lỡ.
Như Thủyy 22
Hồi cấp 3 tôi có thích cậu bạn cùng lớp, sau đó chúng tôi hay nhắn tin trao đổi về bài tập ở lớp( thật ra là tôi mượn cớ để nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn). Dần dần thân hơn thỉnh thoảng tôi bịa ra vài lý do ấu trĩ để cậu ấy có thể sang đón tôi đi học =)))
Được 1 năm thì chúng tôi phân ban, tôi học toán còn cậu ấy thì học hoá. Sau đó tin nhắn cũng dần ít đi, bọn tôi cũng không thường xuyên chạm mặt. Sau này khi tôi chuyển ra Hà Nội sống cậu ấy có nhắn tin hỏi thăm tôi, qua một vài câu chuyện cậu ấy thú nhận là lúc đó rất thích tôi nhưng vì một vài lý do nên cậu ấy không trực tiếp tỏ tình.
Thế là bọn tôi bỏ lỡ nhau một cách đầy tiếc nuối vậy đó 🥲🥲🥲
Lam Lam 22
2 năm trước mình nghe qua tên người đó nhưng đến mãi tháng 2/2020 m mới chủ động add FB vì lý do liên quan đến học tập. Không hiểu sao lần đầu nhắn tin vz người đó, tim m lại đập nhanh liên hồi, làm m có cảm giác trông chờ và hồi hộp. Cảm giác như mình đang nhắn tin với một người bạn lâu lắm rồi chưa liên lạc. M đã tự trấn an mình rằng chỉ là cảm giác thoáng qua thôi rồi m sẽ trở về trạng thái cũ. Nhưng mọi chuyện không phải vậy.
Tháng 5.2020: Ngày đầu tiên đến trường vì liên quan đến một cuộc thi, sau nhiều tháng không lên trường vì học online, trong đầu m thoáng lên ý nghĩ ai sẽ là người đầu tiên mình gặp trong trường đây và ngay lúc đó hiện lên hình ảnh của người đó. Cuối cùng, thật không ngờ m đã nhìn thấy người đó đầu tiên. Hôm đó, m xuống ghế đá ngồi và nhắn tin hỏi một vài vấn đề liên quan đến việc học, trong đầu m lại thoáng lên suy nghĩ có khi nào người đó xuống đây không. Và cuối cùng chỉ sau vài phút m thấy người đó từ trên lầu bước xuống đi lướt qua mình. Lúc đó m thật sự không tin nỗi vào những sự trùng hợp này và bắt đầu chú ý vào sự kết nối này. Ngày hôm sau diễn ra cuộc thi, trong đầu m lại nghĩ có khi nào người đó sẽ là BGK không...không hiểu sao m thật sự mong người đó sẽ xuất hiện vào ngày hôm đó và người ấy đã xuất hiện, đó lần thứ 2 gặp nhau ngoài đời của mình và người đó. M đã ngạc nhiên và vui biết bao. Từ ngày hôm đó m đã nghĩ người đó và m chắc có một duyên phận gì đó, không thể nào trùng hợp như vậy được. Đó cũng là lần đầu tiên, m nói chuyện với người đó dù chỉ có vài câu ngắn ngủi.
Hôm sau, lần thứ 3 gặp nhau và m nghĩ đó sẽ lần cuối cùng gặp nhau vì đó là buổi học cuối cùng
Tháng 7.2020: M lại lên trường, hôm đó, trời mưa rất to và bị ướt mưa nhưng m thấy rất vui vì không ngờ có thể gặp được người đó dù chỉ là nhìn thoáng qua. Cuộc gặp đó lại cho mình một chút hi vọng, một chút niềm tin vào duyên phận này.
Một tuần sau đó, là ngày diễn ra cuộc thi ở cấp trường, m đã rất mong được gặp người đó ở đây dù mình biết tỷ lệ gặp đc là rất rất thấp nhưng không ngờ ngày hôm đó người đó lại mở cửa bước vào. Khoảnh khắc ấy tim m đã loạn nhịp, không thể tin được điều ấy lại xảy ra. Hôm đó cũng là lần thứ hai mình và người đó nói chuyện với nhau dù chỉ có 2 câu. Cuộc thi kết thúc và m nghĩ rằng như vậy là kết thúc thật rồi, sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp lại.
Tháng 8.2020: Lần thứ 6 mình và người đó gặp nhau... Thật may mắn vì m không đợi ở chỗ văn phòng mà xuống chỗ ghế đá cũ ngồi và cuối cùng m đã thấy người đó. M ngạc nhiên và đã đứng dậy, lúc đó m rất bối rối. Và kể từ đó, mình và người ấy không có cơ hội gặp nhau nữa mình đã nghĩ câu chuyện sẽ kết thúc như vậy và người ấy sẽ là ký ức nhỏ tươi đẹp của mình. Nhưng không,
Tháng 1.2021, Lần thứ 7 gặp lại, khi m bước vào phòng học m đã vui và ngạc nhiên biết bao khi nhìn thấy người đó. Mình không thể ngờ duyên phận gặp gỡ giữa mình và người đó lại có thể tiếp tục.
Suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó đã cho mình rất nhiều kỷ niệm dù cả quá trình m cũng chỉ im lặng, im lặng nghe giảng bài, im lặng ngồi một chỗ, im lặng ngồi ở chỗ bàn đá chỉ để chờ người đó đi xuống và lần nào m cũng nhìn thấy người đó. Luôn cố tình nghĩ ra mấy câu hỏi để nt hỏi người đó.
Tháng 3.2021: là ngày cuối cùng của môn học, m vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, mình đi ra ngoài, người đó đã mở cửa ra đi sau mình và nói với theo m nhờ mình chụp một tấm ảnh kỷ niệm giúp lớp nhưng rồi vì sự bối rối và lúng túng, mình đã từ chối, buổi chiều hôm ấy đã trôi qua vội vã và tiếc nuối như vậy.
Tháng 4.2021: M và người ấy lại vô tình gặp nhau và rồi cũng chỉ có thể lướt nhìn nhau, thậm chí người đó còn chủ động né ánh mắt của mình.
Và đó là ngày cuối cùng m và người ấy nhìn thấy nhau.... Đến câu tạm biệt vẫn chưa có cơ hội để mở lời, đến câu hỏi liệu người đó có biết người hay nt hỏi bài người đó là mình không, cũng không đủ can đảm để nhắn tin hỏi.
Nhờ cuộc gặp gỡ này mà m hiểu có những câu chuyện từ đầu đến cuối đều là sự im lặng nhưng lại làm cho ta cứ khắc khoải không nguôi
Thư Lê 18
Sau này càng lớn, mình trải qua nhiều cung bật cảm xúc trong tình cảm, nên khuyên thật lòng. Cuộc sống mình chỉ có một, nên có cơ hội thì đừng bỏ lỡ, nếu quá ba lần thì nên dừng lại dành cho mình một chút tự tôn cuối cùng. Đôi khi buông bỏ không phải vì nãn lòng, mà đơn giản bản thân đã dành đủ chân thành rồi. Cố gắng theo đuổi vì không muốn bỏ lỡ cơ hội, nên khi chấp nhận buông đừng khiến bản thân mình đau lòng, thoải mái lên.
Mình thích nghe bài No Broken Heart, có câu mình rất tâm đắc: “We only got one life, so let’s go hard’till the day we die.”
Nam Minh 18
yeah mình cũng là con gái nhgma đây là nick acc clone của mình

năm lớp 8 mình có đi học thêm một lớp tiếng anh của một cô, ngồi chung bàn với một bạn nữ. Lúc đầu thì không có ấn tượng gì lắm, sau này ngồi chỗ lung tung thì đôi ba lần ngồi cùng bạn nữ đó. Rồi mình quyết định ngồi đó một chỗ ở bàn gần cuối cùng, bạn nữ đó cũng ngồi với mình

Cả hai đứa chỉ ngồi như thế đến tận năm lớp 9, không nói câu gì. Sau đó mình chuyển sang một lớp khác học lệch ca với bạn này, cứ ngỡ là sẽ không tìm được info nữa nhgma bạn của mình tìm ra. Mình cũng chỉ nhắn vài ba câu chúc mừng năm mới, đáng tiếc là nick đó mình quên pass rồi

Sau đó thì không thể gặp mặt nữa, trường bạn ấy ngay gần trường mình, vài lần đi qua nhưng đều không gặp. Tình cờ là khi lên cấp 3 trường mình và trường bạn ấy cũng gần nhau, nhưng chỉ là cũng không thể gặp được nữa

Mình thích bạn nữ đến tận bâyh là 3 năm rồi, đến cả bạn bè thân thiết cũng không nghĩ rằng mình thích một người kiên trì như thế

Năm đó, mình chỉ tiếc rằng sau không thể mở lời nói chuyện với bạn ý một câu ?
Nguyễn Chí Bảo 16
Nói về câu chuyện bỏ lỡ nhau của bạn tôi và người con gái nọ
Hắn kể có một hình bóng theo hắn cả thời cấp 3 nhưng không tới với nhau được, hai người chơi chung không rời nhưng vẫn là bạn. Còn giờ là sinh viên năm 3 mới gặp lại nhau từ vài tháng trước.
Giờ chỉ là bạn , ngồi cà phê nói những chuyện xưa cũ. Cũng kể về những cảm xúc ngày đó mà không thấy ngại ngùng. Đến đoạn hai người thật sự từng thích nhau thì hắn chỉ cười khổ. Chuyện qua rồi thì thôi.
.
THÌ RA NGÀY ĐÓ CÁI GÌ CŨNG CÓ ĐỦ , CHỈ LÀ THIẾU MỘT CÂU TỎ TÌNH
Nhưng mà thật ra ai cũng sợ nói ra thì không thể là bạn tốt nữa , hiểu nhau quá rồi thì khổ là vậy.
Trúc Trần 15
Mình đã bỏ lỡ bữa ăn cuối cùng với bà mất rồi....
Lăn Lăn 15
Bởi vì bỏ lỡ, người ấy mới trở thành tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng tôi 🙂
Lưu ý: Nội dung bài viết được nhặt từ cộng đồng mạng. Nhặt Cơm không đảm bảo tính xác thực hay bất cứ vấn đề liên quan.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn