Hãy Kể Những Mẫu Chuyện Về Ma Cà Rồng

Mốc Meo 1171
Năm 2012, mình đi dạy ở một xã đặc biệt khó khăn vùng núi Nghệ An, giao thông đi lại cực kì khó khăn, chưa có điện lưới, chỉ dùng điện tua bin chạy bằng nước, mạng điện thoại cũng chập chờn, đương nhiên, cuộc sống của người dân cũng khó khăn, thiếu thốn đủ bề, nói chung là tăm tối.
Lớp mình chủ nhiệm có em học sinh nghỉ học, cô phải đến nhà tìm hiểu nguyên nhân và vận động cháu đến trường. Nhà của bé đó ở sát bìa rừng, đường đi phải đi bộ khá lâu. Mình dạy xong buổi chiều thì đi, mãi đến gần 6 giờ thì đến nơi. Hôm đó trời mùa đông, tầm 6 giờ trời đã khá tối. Mình theo chủ nghĩa duy vật, ko sợ ma quỷ, chỉ mang 1 cái đèn pin, 1 con dao (chỉ để trấn an bản thân thôi chứ dân bản đó rất lành và quý cô giáo).
Đến nhà học sinh đó thì thấy nhà cửa tối om, chỉ leo lét một chiếc đèn dầu tù mù, người nhà có vẻ như lên nương chưa về.
Mình gọi 2 tiếng ko đc thì quyết định ngồi chờ chứ ko bước vào trong.
Chờ đc 15 phút thì mình cũng đói bụng và sốt ruột, thời đó cũng chả có smartphone mà lướt giết thời gian như giờ, nên sau một thời gian ngắm nghía xung quanh, mình quyết định đi dạo 1 vòng quanh nhà
Dân vùng núi thường phơi quần áo rất nhiều ở trên dây, đồ lao động, đồ mặc ở nhà, đồ cả nhà đều phơi trên 1 cái dây chắc chắn, ở dưới 1 chái nhà làm bằng tranh, điều lạ là quần áo của nhà này lại phơi rất cao, người thường ko với tới đc, phải dùng sào để chọc xuống. Mãi sau này mình mới biết, đó là vì những đêm tối không trăng, có một ai đó xõa tóc, thường đến ngửi những mùi quần áo này, và gặp đúng bộ quần áo của người hợp hơi hợp vía thì sẽ liếm, hoặc hít hà hoặc đánh dấu bằng nước bọt 😥😥 người sau này mặc lại đồ đó sẽ ốm yếu dần, mất hết sinh khí đi khám ko rõ nguyên nhân. May mắn mời đc thầy mo giỏi cúng thì đỡ đc 1 thời gian
Lúc đó, mình chưa biết nguyên nhân vì sao mà nhà em này treo đồ cao tít thế, nên mình ko sợ. Ra phía sau bếp, thấy một con gà bị cắt tiết (lúc đó mình chỉ nghĩ là gia đình tối làm thịt gà thôi, cũng ko để ý là con gà gãy cổ nằm vắt vẻo bên đường rãnh thoát nước, giống như ai vất vội vàng ra đấy. Mình thấy mùi tanh, nghĩ mùi gà nên rất khó chịu, quyết định vào trong nhà ngồi chờ, vì trên bản khá là nhiều muỗi. Lúc đó mới thực sự là đáng sợ 😱
Người dân vùng núi làm nhà đơn giản, làm bằng tre nứa, ko làm từng phòng. Nếu trong nhà có 4 cái giường, họ sẽ để ở các góc, kéo ri đô che kín. Gia đình em học sinh mình cũng thế. Chỉ có em đó, với mẹ và ông bà già, nên nhà có 2 giường. Khi mình bước vào nhà thì 1 giường ko kéo rèm che, còn 1 giường thì kéo rèm che kín mít.
Không khí trong nhà tĩnh mịch, yên ắng đến mức đáng sợ, nghe đc cả tiếng vo ve của muỗi, nhưng mình vẫn cảm nhận đc có người đang nằm sau tấm màn. Cũng ko hiểu sao 1 đứa ko sợ ma, ko sợ trời đất như mình lúc đó lại cảm nhận đc 1 cái gì rất lạ, giống như có ai đang nằm và mở mắt trừng trừng nhìn mình.
Sau này, mình mới biết, lúc đó, "người" đó chưa ngồi dậy là vì mặt trời chưa tắt hẳn, vẫn còn le lói ánh sáng và chút sinh khí nên sợ 😱
Lúc đó, chưa từng nghe đến chuyện "người đó" là ai nên mình ko biết sợ (mọi người để ý thấy mình ko dám nhắc hẳn tên nha, 1 phần vì sợ, một phần vì những ...này rất linh, nhắc đến họ thì sau này rất dễ gặp lại). Mình lúc này chỉ nghĩ, hay là em HS của mình ốm, mẹ em ý ốm nằm đấy hay sao phải nghỉ học. Mình lên tiếng gọi (rất may là chỉ gọi tên em HS, ko gọi tên mẹ em đó), ko thấy trả lời, mình quyết định bước đến giường và vén tấm rèm để hỏi han. Cái túi đựng đèn pin và con dao nhọn vẫn còn đeo bên hông, may mà chưa tháo ra.
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu leo lét đặt ở giữa nhà ko đủ để soi chiếu hết mọi ngóc ngách trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ. Khi vén tấm rèm ra, dù đã chuẩn bị tinh thần, và cũng biết là sẽ có người ở đây, mình vẫn không khỏi giật mình vì có một người nằm thở khó nhọc trên chiếc giường bừa bộn. Chiếc chăn mỏng đắp hờ, người phụ nữ nằm trên giường gầy guộc, mắt nhắm thiêm thiếp, mái tóc đen dài rối rắm xõa tung trên gối, một mùi nồng nồng, tanh và mặn xộc thẳng vào mũi mình. Mình ko đoán đc đây là mẹ hay bà của em học sinh, vì con gái miền núi lập gia đình sinh con sớm, có nhiều người 40 tuổi cháu đã học cấp 1 rồi. Mình đang lúng túng vì lần đầu rơi vào hoàn cảnh như thế, vừa thương cảm, vừa rờn rợn, ko biết nên gọi, hay âm thầm lặng lẽ đi ra thì người trên giường khẽ động đậy. Trong ánh sáng nhờ nhợ vàng vọt của ngọn đèn duy nhất trong nhà, mình lại nhìn rất rõ đôi mắt rất to mở ra và nhìn mình trân trân.
Lúc đó, trời đã tối hẳn, ánh sáng duy nhất giúp mình nhìn rõ đc mọi vật là từ chiếc đèn dầu đặt giữa nhà. Khi mọi vật xung quanh đã trở nên mù mịt, thì ánh sáng nhờ nhợ đó đã trở nên sáng hơn, mình đã có thể quan sát đc kĩ hơn người nằm trên giường. Đôi mắt đó vẫn nhìn mình chòng chọc, mình như bị cuốn vào ánh mắt lạ lùng đó, miệng cứng lại, ko hỏi han đc câu nào, và dần dần thần kinh cảm thấy như tê liệt.
Lúc đó, ko hiểu sao dường như có ai níu chân mình lại, một nỗi sợ hãi mơ hồ càng lúc càng lớn lên trong tâm trí mình. Đặc biệt là lúc người trên giường cử động, mình càng thấy lạnh gáy, vì cử động đó có cái gì đó rất lạ. Đôi mắt nhìn mình trân trân như muốn thôi miên, đồng thời, người đó ngồi dậy rất chậm, nhưng tư thế nhẹ nhàng, ko giống biểu hiện của một người bị ốm.
Mình là người có trí nhớ rất kém, thường xuyên quên tên, quên mặt của người khác, đặc biệt là những người có thời gian tiếp xúc ngắn ngủi. Tuy nhiên cái gương mặt mình đã nhìn cách đây cả chục năm trời, và chỉ nhìn trong một vài phút ngắn ngủi đó đến bây giờ vẫn in trong trí óc mình rõ nét, một gương mặt không có sinh khí trái ngược với đôi mắt sắc lẹm đang hau háu nhìn mình. Mái tóc đen rối tung xõa ra che mất gần nửa khuôn mặt, làn da trắng ởn nhợt nhạt, đôi mắt to một cách bất thường và đôi môi đỏ mọng như sắp tứa máu, khuôn miệng rộng ra một cách bất thường do gò má cao và hóp. Tệ nhất, người đó vẫn nhìn mình trân trân, mà dù sợ đến mức nhũn cả người ra, mình vẫn ko thể mở miệng hét lên, hay là quay đầu chạy.
Như mình đã nói từ đầu bài, mình theo chủ nghĩa duy vật, ko tin bói toán, ko tin có ma quỷ tồn tại nên chưa từng nghĩ đến sẽ phải làm gì nếu như rơi vào trường hợp như thế này. Cả 2 nhìn chằm chằm vào nhau thời gian một vài phút ngắn ngủi nhưng lúc đó, mình cảm giác như cả 1 thế kỉ nặng nề trôi qua, thời gian dường như ngưng đọng, trống ngực mình đập loạn xạ.
Người đứng, người ngồi trên giường, cách nhau tầm 3 mét, mình lúc đó hoảng sợ nghĩ rằng nếu mình quay lưng chạy, người đó có nhảy đến túm cổ mình lại hay ko, bất thần chân lùi lại phía sau 1 bước, mình cất tiếng hỏi thăm dò, đây là phần ngu nhất của mình ạ 😥"Chị •••• à?"
Khi nghe đúng tên mình, người trên giường đột nhiên rít lên, âm thanh nhỏ nhưng rất chói tai, nhảy chồm lên đến cuối giường, lúc đó mình đứng cách chân giường tầm hơn 1 mét, tức là chỉ cần 2 cú nhảy như thế, người đó sẽ chộp được vào mặt mình và ko thể tưởng tượng đc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cú nhảy chồm thứ 2, người đó đã ở ngay trước mặt mình, tóc tai rối bù, ánh mắt hoang dại, nhe răng như chực ngoạm vào bất cứ thứ gì trên người mình. Hoảng sợ đến cùng cực, mình lùi ra sau rồi ngồi phịch xuống, tay bất giác ôm cái túi đeo bên hông lên che kín mặt, đầu cúi gằm xuống. Đó chỉ là phản xạ cơ bản của con người khi bị đẩy đến tình huống nguy hiểm ko lường trước được, mình ko ngờ rằng chính hành động bản năng đó đã cứu mình khỏi những vết cắn xé của nhân vật ko biết gọi tên là gì đây nữa.
Như mình chia sẻ ở đọan đầu, cái túi mình đeo bên hông chỉ đựng 1 cái đèn pin, 1 cái mũ và 1 con dao, và chính con dao đó đã cứu mình khỏi bàn tay nhớp nhúa của nhân vật chính trong câu chuyện.
Xin mọi người thông cảm, đừng khó chịu vì mình ko viết thẳng tên ra cho đỡ rườm rà, nếu thật sụ tiếp xúc với họ thì sẽ là ám ảnh, cảm giác như họ đang ở đâu đó, ở trong bóng tối, có thể là một góc nào đó đang theo dõi mình, chỉ chờ mình nhắc hẳn đến tên để nhảy ra tóm lấy mình. Mình cam đoan bạn nào kể chuyện về vấn đề này mà cứ huỵch toẹt ra tên của "họ" là những người chưa từng gặp, nên mới ko biết sợ là gì, về phần mình, đến giờ vẫn còn run rẩy, xin phép gọi tên họ bằng những tên gọi khác, ví dụ như "người đó" dù thật sự ko dám chắc họ có phải là người hay không!
Đây là một phần kí ức của mình, cái kí ức mà dù rất muốn quên nhưng dù cố gắng lắm cũng ko thể rũ bỏ ra khỏi đầu óc được. Nên giờ kể lại, các tình tiết, diễn biến nó tự tuôn ra chứ mình cũng ko phải vặn vẹo suy nghĩ để bịa chuyện làm sao cho giật gân đâu. Tuy nhiên, việc lựa chọn ngôn ngữ, hình ảnh cho phù hợp với tình huống, để miêu tả cho sát với thực tế mình trải qua cũng ko phải là dễ. Ví dụ như, để tả cái ánh mắt ám ảnh của người đó nhìn mình, mình cũng lăn tăn ko biết phải tả thế nào cho người đọc có thể hình dung đc, nhìn chòng chọc, nhìn trân trân, nhìn hau háu...tất cả các từ ngữ đó đều ko thể lột tả đc hết sự ghê sợ, kinh hoàng mà mình trải qua khi bị hút vào ánh nhìn đó.
Thông thường, khi bị tấn công một cách bất ngờ bởi một đối tượng nguy hiểm, người rơi vào thế bị động, yếu thế sẽ có 2 phản ứng. Thứ nhất là quay lưng bỏ chạy. Thứ hai, tệ hơn, nếu ko thể quay lưng bỏ chạy thì sẽ co rúm lại và lấy tay ôm lấy đầu. Lúc bị nhảy bổ vào tấn công, người mình nhũn ra, mình ngồi thụp xuống, vơ vội cái túi đeo bên hông che kín mặt và đầu. Trong túi có con dao nhọn vẫn còn để nguyên trong vỏ. Dường như ngửi thấy mùi kim loại lạnh ngắt, hoặc cảm nhận đc một vật sắc nhọn mà người đó đột nhiên khựng lại, miệng rú lên những tiếng vô nghĩa, mình vẫn ôm đầu cúi mặt nên ko biết những phản ứng tiếp theo của kẻ đó, đầu mình chỉ muốn nổ tung bởi những tiết la hét the thé, những tiếng gào rú man rợ.
Ngay lúc đó, mình cảm nhận thấy có bàn tay nhỏ vỗ mạnh lên vai và có tiếng gọi hoảng hốt của một đứa trẻ: cô ơi! Ngay lập tức, một đôi bàn tay chắc chắn xốc mình đứng dậy, một người lôi, một người kéo mình ra giữa nhà. Trong lúc hoảng hốt thất thần, mình còn loáng thoáng nhìn thấy 1người đàn ông trung niên ném cái ống nứa về phía người đó, tất cả lóa lên, mình chỉ nhớ đc là vừa đi, vừa chạy, 2 người lớn xốc vai và lôi xềnh xệch mình đến một ngôi nhà sàn nhỏ. Một ông cụ trạc trên 70 tuổi, khuôn mặt già nua khắc khổ bước ra, nhìn mấy người vừa đến thì có vẻ như hiểu đc nguyên nhân của cuộc thăm viếng đột ngột này. Họ thì thầm với nhau điều gì bằng tiếng địa phương mình ko hiểu, chỉ thấy ông bà của em học sinh (giờ mình đã xác định đc người đưa mình đi khỏi căn nhà đó là ông bà em ấy) chỉ về phía cái túi của mình, rồi đến lấy ra con dao mèo (dao của người Mông làm, thường nhọn và sắc bén) đưa ra cho ông cụ xem. Ông cụ gật gù rồi bảo mình ngồi xuống, cụ lấy ra một loại thuốc đựng trong một cái lọ bằng đất nung. Khi cụ vừa mở nắp lọ ra, mình nghe một mùi thối xộc vào mũi. Bà của học sinh ném cho mình 1 cái khăn và bảo mình quấn vào mũi để đỡ mùi, mình lập tức làm theo, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ông cụ dùng tay trét chất gì đen đen, sền sệt trong lọ khắp người mình, quệt lên cả mặt. Lúc này, xin lỗi các bạn, dù có 10 cái khăn lúc này cũng ko át nổi mùi hôi khủng khiếp đó. Ông cụ ra hiệu cho mình ngồi im. Ông trải một chiếc chiếu cũ nát ra giữa nhà và kéo mình lại ngồi giữa chiếu, ông ngồi trước mặt mình lẩm nhẩm đọc gì đó rất lâu.
Mình ko nhớ rõ đã trải qua khoảng thời gian bao lâu, chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, ám ảnh về gương mặt, cuộc tấn công và pha trốn chạy kinh hoàng đó vẫn còn khiến mình run lẩy bẩy. Trong tai vẫn lùng bùng tiếng gào thét của người phụ nữ kì lạ đó, rồi tiếng ông thầy mo cúng, mình muốn vỡ tung cả đầu.
Bạn nào có thời gian ở với người miền núi sẽ biết, thông thường khi thầy mo cúng, sẽ giết gà, hoặc giết lợn để làm lễ, nhưng lần cúng đặc biệt này thì lại ko sát sinh. Sau này mình mới đc giải thích, đó là nếu có mùi máu tanh, người đó sẽ đánh hơi và đến nhanh như 1 cơn gió. Còn cái chất màu đen đựng trong lọ mà thầy cúng trét lên người mình đó dùng để đánh lạc mùi, giúp cho người kia ko thể đánh hơi thấy mình. Sau này mình có gặng hỏi, đó là chất gì mà mùi nồng nặc thế thì ông cụ chỉ cười móm mém và không trả lời. Mình đoán đó là phân lợn đc cô đặc lại ☹️😩
Đêm dần về khuya, những âm thanh của côn trùng, của ếch nhái cũng dần lặng ngắt. Mọi người trong nhà cũng ngả lưng xuống. Mình trong bộ dạng lem nhem và với một tâm trạng vẫn còn hoảng loạn thì ko thể ngủ nổi. Thức đêm thì biết đêm dài, cái đêm đó dài vô tận, mình nằm co ro giữa chiếu, ko màn, ko gối, ko chăn, tai dường như lắng nghe được hết những âm thanh nhỏ nhất xung quanh mình. Tiếng ếch nhái kêu nhỏ dần, tiếng mèo rừng rít lên như tiếng trẻ con khóc, tiếng rú của người đó dường như vang vọng ở đâu rất gần. Mắt mình nhắm tịt, tay ôm cái túi hộ mệnh mà trong đầu vẫn tưởng tượng cái đầu rối bù với đôi mắt đen khủng khiếp đó sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt, sau lưng, hay trong góc nhà, hay đang ẩn đâu trong bóng tối và nhìn mình trân trân...
Mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, gần sáng, mình thiếp đi một lúc. Vừa chợp mắt thì học sinh của mình đến lay mình dậy, bảo cô rửa mặt mũi tay chân rồi ông bà đưa cô về.
Mình cũng giải thích để bạn đọc đc rõ, mình dạy bản này là điểm trường lẻ, chỉ có vài lớp và đa số là giáo viên địa phương. Bình thường dạy xong mình về điểm trường chính, hoặc nếu còn sớm thì sẽ về nhà mình (cách trường tầm 30 phút chạy xe) vậy nên tối qua mình vắng mặt ko ai đi tìm cả. Khi thấy gia đình bạn học sinh đưa mình về trường thì ai cũng ngạc nhiên và lo sợ. Khi biết chuyện đêm qua vừa xảy ra với mình thì ai cũng sợ. Đây không phải là vấn đề mê tín dị đoan, mà thực sự có những chuyện khoa học dường như ko giải thích nổi. Mình xin nghỉ ốm và nghỉ hẳn năm học đó (lúc đó mình là giáo viên hợp đồng nên xin nghỉ cũng đơn giản).
Còn về phần em học sinh đó, sau này mình hỏi thăm đồng nghiệp thì vẫn đi học trở lại, nhưng rất buồn vì cảm giác như ai cũng sợ hãi và xa lánh. Em ấy và ông bà dựng một cái chòi, ở ko xa căn nhà cũ. Mẹ em ấy ngày cũng nằm trên giường, đêm thì đi bắt ếch nhái, gà sống, chó con để ăn, và thường chỉ ăn bộ lòng. Cái ống nứa mà người ông ném về phía cô con gái hôm đó là cái ống đựng ếch nhái. Sau này, thì bỏ đi biệt tích ở đâu ko ai rõ.
Đến tận bây giờ, mình vẫn còn bị ám ảnh bởi câu chuyện này, mà cũng ko dám kể với ai vì có kể chắc cũng chẳng ai tin. Để át đi sự sợ hãi ám ảnh mình cứ tự nhủ với bản thân đó chỉ là một chứng bệnh thôi. Mẹ bạn này bị bệnh về thần kinh, thêm bệnh thèm ăn đồ tanh, sợ ánh nắng mặt trời. Vì thần kinh ko ổn định nên mới tấn công mình. Vì chỉ ăn tanh nên ko đủ chất, người gầy mặt hóp, ắt má sẽ rộng và mắt to ra, ko ra nắng thì da sẽ trắng nhợt nhạt... Ko biết đúng hay sai, mình tự an ủi mình, mình chỉ gặp người bệnh, vâng, là NGƯỜI bệnh ạ, chứ ko phải là cái gì đó khác ko phải là người. Trí óc thì bảo vậy, nhưng cảm xúc vẫn rất hỗn loạn mỗi khi nhắc đến hay nghĩ đến. Đó là lí do câu chuyện đã xảy ra 10 năm mà mình vẫn ko dám chia sẻ với ai. Hôm nay lỡ kể ra rồi, cũng thấy nhẹ lòng.
Thực sự trong cuộc sống vô thường, có những điều mà con người nhỏ bé, kiến thức hạn hẹp ko thể lí giải nổi. Dù tự trấn an mình với đủ loại lí do, nhưng mỗi khi đêm đến, những góc tối xung quanh mình dường như vẫn còn phảng phất 1 gương mặt mình ko thể quên: mái tóc rối bù, gương mặt hốc hác với khuôn miệng rộng và đôi môi đỏ mọng những máu, đôi mắt to sâu hoắm nhìn mình trừng trùng, cái đầu nhọn lắc lư trên cái cổ dài..
Chuyện của mình chỉ có thế thôi ạ, cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi. Nếu mọi người vẫn thích nghe những câu chuyện kì bí, kinh dị như thế này, hôm sau nghỉ hè rồi có thời gian mình sẽ kể chuyện về "chiếc gương tăm tối" mà mình mua thanh lí ở cửa hàng đồ cũ lúc còn là sinh viên, và "chuyện cánh tay của em bé sơ sinh" - câu chuyện ở ngay làng của cô bạn cùng phòng (hồi đi học sư phạm)
Trương Hùng Phong 120
Nè he, để t kể cho nghe. T nhớ k lầm là năm 2008 nek! Thằng đó là ma cà rồng thương con bé kia là người. Mà gia đình, dòng họ thằng đó k có chịu! R heng xảy ra tùm lum chuyện lun! R khúc sau có xuất hiện bộ tộc ng sói nữa. Mà ng sói vs ma cà rồng là k có ưa nhau đâu nhen!! :)) nói chung dài lắm t làm biếng kể rồi
Lưu Hoàng Gia Nghi 89
Tây Bắc thì có Phí Phông, thuộc tính của nó như Ma Cà Rồng v đó, năm nào t cũng lên TB du lịch, chơi thân với 1 hộ gia đình kinh doanh homestay, ngta kể có sách mách có chứng rõ ràng, nhà có Phí Phông vẫn ở trong bản đó luôn, để t bắt lão chồng trả bài xong t kể cho.
Rồi rồi mấy bác ơi hối quài, ông chủ Ht chỗ t ở là người dân tộc Thái, và PP cũng có nguồn gốc từ dân tộc này. Nó là một dạng tâm linh, ma quỷ mà ban ngày sống như con người bình thường, ban đêm "phần ma" trỗi dậy đi kiếm ăn, thức ăn của nó là những thứ tanh hôi, ví dụ như xác chết người và động vật, thuở chiến tranh là lúc PP hoạt động mạnh nhất vì ra chiến trường vớt vác là như ăn "buffet" v đó. Thời hiện đại thì nó hay xuất hiện quanh quẩn ở những nhà vừa có tang, bà bầu mới sinh em bé, người bệnh yếu mới qua quẫu thuật, nhất là nhà có em bé sơ sinh sơ hở là bị nó bắt mất, bẻ cổ uống máu, xác ngưòi chôn mà ko chấn bùa là bị nó đào lên gặm nhấm, nên nhà người Thái hay xây nhà sàn, có dán bùa để trừ PP. Đặc điểm của PP thường 90% là phụ nữ, rất hiếm khi là đàn ông, PP chỉ truyền từ mẹ sang con, và PP thường rất xinh đẹp, càng về đêm sẽ càng đẹp. Ông chủ Ht kể vs t là nhà ở cuối bản có nhỏ con gái 17t cũng là PP, được mẹ nó truyền lại, mẹ nó năm xưa đẹp nhất bản mà ko ai dám cua, vì ai cũng biết là PP, đặc điểm của PP là cơ thể rất thơm, mắt to má hồng, da trắng ko rám nắng như con gái bản làng, có thể hóa thành chó, mèo để theo dõi gia đình của con mồi để chọn thời cơ hành động, nó rất sợ nước nữa, bà đó bả bị bắt tại trận khi đào xác con của ông chủ Ht lên ăn, từ đó chuyển nhà lên núi ở luôn, sau này nhà nước vận động nên về lại bản làng, nhưng ở tách biệt với mọi người, còn chồng của bả cũng là người bản khác lên rừng gặp nhau rồi chung sống, t cũng được chứng kiến cảnh người ta Sheen (lễ trừ tà của người Thái) cho con bé đó vì nó ra vườn bẻ cổ rồi ăn sống con gà luôn đó. Theo t thì có lẽ đây là 1 loại bênh di truyền làm ngta ghiền đồ tanh sống như các loại bệnh ăn tóc, ăn đất cát ấy, nhưng vì tư tưởng xa xưa ng dân ko biết nên quy ra là ma quỷ
Hong Chae Won 86
Ma cà rồng bên Tây thì như quý tộc, sang chảnh dị mà về tới Việt Nam cái đi ăn cức..😮‍💨
Lê Trần Thùy Dương 77
Mọi người kể chuyện ma cà rồng cuốn quá ạ.
Tiện thể cho em hỏi trong nhóm có ai là ma cà rồng cho em xin ít review cuộc đời với ạ? Dùng clone nick ấy, không ai biết đâu. 🥰🥰🥰

Tò mò quá chịu không nổi. 😘
Thanh Thanh Hồ Ngọc 76
Thấy hay nên copy bài để mn đọc: (truyện mang tính tham khảo)

Mặc dù khi em kể câu truyện này ra nhiều anh em sẽ nói là em chém gió hay bốc phét nhưng đây là 1 sự thật 100%,nếu anh em trong beat có người quen là dân tộc thái,mường,la ha…mà sinh sống tại vùng núi tây bắc anh em sẽ hiểu.Chuyện là thế này,trong một lần đi công tác tại khu vực tây bắc địa điểm chính x á c là ở sơn la,huyện sông mã,khi lên đến trên này 1 thời gian do quen biết với 1 số anh em đồng bào dân tộc miền núi nên em đã có tình huynh đệ với một ông bạn người dân tộc thái tên là Cà Văn May sống tại bản cọ ở đây,sau khi nghe quá nhiều câu truyện kể về ma cà rồng mà em đã nhờ huynh đệ này kể chi tiết lại và được cho đi 1 buổi trêu ma cà rồng mà nghĩ lại vẫn kinh.

Trước hết em xin kể về nguồn gốc ma cà rồng ở việt nam cho anh em beat như sau:từ ngày xưa,rất lâu rồi,khi dân tộc thái xuất hiện và cư trú tại việt nam đã có 1 sự thật là trong 1 bản làng nào đó sẽ có 1 dòng họ ma cà rồng sinh sống,dòng họ này sống tách biệt khép kín trong bản làng nhưng cũng sinh sống và làm việc hàng ngày cùng tất cả mọi người dân khác,trong một dòng họ thường thì là người truyền cho nhau dòng m á u này cách nhau 2 đời và đặc biệt là đa số là phụ nữ.

Họ ban ngày là người bình thường như ban đêm lại hóa thành ma cà rồng,họ thường đi hút m á u các loài động vật trong bản làng và bắt trẻ con mới đẻ ăn th ịt,họ có phép biến hóa thành 1 số loài động vật khác khi bị đuổi hay phát hiện”có phép biến hóa thần thông như tôn ngộ không”cho nên dân tộc thái bình thường sống ở khu vực tây bắc này mới có kiểu là đàn bà sau khi sinh nở thì phải có người thân trong gia đình trông 24/24 trong vòng 3 tháng để đứa trẻ lớn 1 chút vì khi sinh nở xong mùi m á u tanh dễ dẫn ma cà rồng đến bắt trẻ con hoặc hút sạch m á u người mới đẻ,người dân tộc thái mà ở cùng bản với dòng họ nào có dòng máu này là họ luôn thuê thầy về để làm 1 con ma gọi là ma giữ nhà để bảo vệ gia đình và súc vật nuôi…đây là em kể sơ qua cho anh em beat nghe về loài ma cà rồng này,còn về phần em khi lên đây đã được huynh đệ kia dặn dò là không được đi cưa gái quanh bản ở khu vực này vì ở đây vẫn còn nhiều dòng họ như thế sinh sống.

Sau khi nghe kể lại thì em mới hỏi kĩ thêm về việc làm cách nào để nhận ra thì người anh em dân tộc thái này mới nói cho biết là người con gái nào có dòng máu này thì điều đặc biệt là họ rất thích mùi m á u hoặc mùi nướng thơm của ếch và khi càng về đêm thì họ càng xinh xắn,đẹp hơn,mắt long lanh và tròng mắt dãn to”bố thằng đ é o nào dám soi thẳng vào mắt nó buổi đêm “và 1 số đặc điểm nhận biết mà chỉ có người dân tộc ở đó mới nhận biết ra được!

Khi kể xong câu truyện đó huynh đệ của em mới nói với em là muốn đi chứng kiến tận mắt thì sẽ dẫn em đi,sau 1 time suy nghĩ em đã quyết định đi với huynh đệ này.Đúng 9h đêm ngày hôm sau huynh đệ của em bắt được 2 con nhái và ch ặ t chân nó bỏ vào túi còn em thì lấy ít m á u nhái bôi vào ống tay áo ngoài ra còn thủ sãn theo cái lá b ù a hộ mệnh mà mẹ em đã xin cho em ở đại lễ hô thần nhập đại phật tượng cùng với 1 con dao kiểu lê quết ít m á u với nước ti ể u của con ch ó”hơi bẩn tý anh em thông cảm” nên cũng yên tâm đi cùng huynh đệ vào bản mà có dòng họ ma cà rồng đang đi vào gần đầu dốc núi leo lên bản na rai thì có 3 cô gái người thái cười nói nhí nhảnh đi từ trong ra,bỗng nhiên anh bạn của em khựng người lại và bấm tay em đứng lại.

Sau 1 tràng tiếng ngoại ngữ mà em đ é o thể hiểu được thì huynh đệ của em mới rủ 3 cô bé này ra ngồi nói chuyện,do là đêm nên ở cái khu vực heo hắt trong này cách thi trấn của huyện sông mã gần 5 cây số thì đ é o có cái quán nước nào cà nên đành ngồi ch é m gió qua loa,huynh đệ của em ngồi nói bằng ngoại ngữ còn em ch é m bằng tiếng thổ dân mà em đang viết cho anh em đọc đây,cho đến lúc gần 11h đêm thì huynh đệ của em kêu em để ý cô bé thứ 2 ngồi giữa nên em cũng cố gắng giả vờ nói chuyện nhưng vẫn chú ý đến cô bé này thì thấy so với lúc gặp mới đầu cô bé này xinh hơn hẳn,nước da dưới ánh trăng mờ mà nhìn trắng mịn như mấy em hoa hậu,giọng nói tự nhiên trong vắt và đặc biệt là khi em ra ngồi gần đối diện thì thấy cô bé này có vẻ khó chịu,ngồi cứ rung chân và xoa tay vào nhau còn mồm cứ nói 1 tý nhưng lại quay đi lau nước bọt trên mép,hic hic!

Ghê sợ hơn nữa là em còn thấy mắt đổi màu,xanh rồi lại đỏ,xin thưa với anh em là lúc đấy em không hề bị hoa mắt mà dồn hết bản lĩnh để theo dõi và như nhận thấy từ em nên cô bé đứng dậy kéo bạn về,lúc đấy là khoảng 11h hơn,như có vẻ hiểu anh bạn của em mới lại đứng sát gần cô bé kia thì thấy mũi cô bé cứ khịt khịt như kiểu ngửi thấy gì ý,sau đó người bạn của em mới kéo em về và bắt đi thật nhanh,nói là đừng nhìn ra đằng sau và kiểu gì cũng nghe thấy tiếng mèo kêu rất to,vừa dứt lời thì có tiếng sột soạt trên rừng cây phía trên đầu và tiếng mèo kêu rất to trong khung cảnh đất trời yên tĩnh như kiểu con mèo nó kêu ban đêm mà anh em vẫn nghe thấy ý.
Thanh Ngân 73
Copy của một chị, nhưng hình như bả xoá cmt do bên dưới có người quen nhận ra bả từng phát điên vì bị bắt mất hồn á mn.

Một ngày đầu đông năm 2014, bố mình vỡ nợ nên cả nhà phải chạy ngược lên mạn Hoà Bình, rồi được người anh em kết nghĩa của bố đón lên tiếp Sơn La, nhưng vẫn lo sợ chủ nợ tìm được nên tiếp tục đến nhà 1 người họ hàng của bác ấy (lúc bấy giờ đã vượt biên đi làm ăn xa, bỏ lại nhà trống ko có ai ở).

Lúc bác ấy đưa nhà mình đến thì căn nhà gỗ đã phủ bụi, mạng nhên giăng từ cầu thang đến lối đi, gỗ ọp ẹp như sắp gãy sập đến nơi nên phải lấy tạm 1 cành củi gạt bớt mạng nhện để vào trong.

Khi mà chỉ mới bước được vào trong nhà, mình thề chưa bao giờ ngửi một cái mùi thối mà nó lại thối cùng trời cuối đất như thế, bác ấy bảo chắc nhà bỏ lâu, động vật chết nên mùi nó ám mãi.

Mà nhà này nằm sâu trên núi, cách độ 2 km mới đến nhà bác ấy. Nhà hoang nên tăm tối, lại ko có đèn, nên mọi người cùng nhau dọn dẹp xong thì trời đã dần tối. Bác mới bảo thôi hãy về vì đi gấp ko mang đèn đuốc gì, có mỗi cái quắm để gạt cỏ dại thôi nên khi trời còn chưa tối hẳn phải đi về.

Trên đường đi mn không nói chuyện, bố cõng mình nhưng mình rất buồn ngủ, khi đi được 1 đoạn cũng khá lâu, thì có một chị tóc rất dài, dài đến mông lận. Chị đấy ko nói gì, cứ cúi gằm mặt mà đi lách luôn vào bụi cây, không trực tiếp đi qua gia đình mình.

Thêm 1 đoạn bác ấy mới bảo, ma cà rồng đấy, k biết chú có tin không chứ nó y hệt như người.

Lúc đấy trời đã tối mịt, nhưng vẫn dò dẫm đi mà ko có đèn, mùa đông gió rít từng đợt. Mà mình luôn có cảm giác ai theo sau nên cứ ngoảnh đầu lại mãi.

Mình ko biết qua bao lâu, về nhà bác mình sốt cao lắm, dần mất ý thức, cứ thấy bác mình đốt giấy hơ qua mặt nhưng mình chỉ ti hí mắt, ko mở được rõ, rồi tiếng lắc chuông, tiếng gõ trống cứ thùng thùng bên tai mình.

Mình không dậy được, mình thấy khó thở và thèm được ăn thịt, mình đói nhưng lại ko cử động được.

Mẹ mình cứ nắm tay nắm chân, bóp chỗ này chỗ kia nhưng thực sự mình thèm ăn vô cùng. Rồi tự nhiên mình bật dậy, lao ra khỏi nhà chạy thẳng lên rừng. Bố mình đuổi theo, bác cũng đuổi theo, mấy lần mình ngã dúi dụi nhưng vẫn cắm đầu chạy, đến khi bác mình tóm được, mình chỉ gào lên, giãy giụa nhưng bị tát cho 1 cái hộc cả máu mồm.

Mn ơi dài quá mình sửa cmt dần.

Sau đấy bác mình trói vào cột, người mình đau buốt vô cùng. Muốn được thả ra để ăn thịt. Hồi chiều lúc chuẩn bị về bước xuống cầu thang, mình giẫm vào thanh gỗ mục, bị thọt chân xuống và kẹt vào gỗ, chảy máu nhưng bố mình chỉ lấy lá nhai nát rồi đắp lên, xong mới cõng mình.

Bác mình nói “nó” ngửi thấy mùi máu nó theo về, lúc ý mình chẳng biết nó là ai cả, chỉ thấy thèm lắm, thèm được liếm cả vệt máu khô dưới chân. Rồi bác gái mới lấy cái chuông dí vào ngực mình, mình đau khóc ré lên mặc dù chuông mới chỉ chạm nhẹ, mẹ mình xót con, cứ ngồi sát lại khóc lóc. Mình đau quá, vớ ngay được tóc mẹ rồi giật mạnh, được 1 mớ rồi mình muốn bỏ vào mồm để mút, nhưng tay mình ko đưa lên mồm được, chân cứ giậm đùng đùng trên cái sàn gỗ.

Xong mình chẳng biết gì cả.

Cho đến sáng hôm sau mình dậy thì ở nhà đã không còn ai, có bác gái mình đang thổi xôi thôi. Mình hỏi thì bác bảo bố mẹ lên dọn nhà trên kia, nội nay mai lên trên đó ở tạm 1 thời gian rồi mới về xuôi.

Bác dặn mình ăn xôi rồi cũng đem gùi lên lưng đi thẳng 1 mạch, bảo ban ngày có ai vào xin muối thì nói không có, ko được mở cửa.

Mình sợ lắm mà cứ đòi đi cùng. Bác ko cho.

Đúng buổi trưa ngày hôm đấy, mình ngồi bó gối trong nhà, nơm nớp lo sợ chị kia lại đến, mình đói, nhưng ko ăn xôi, chỉ ăn vài miếng rồi nôn bằng sạch. Và mình rất sợ bóng tối, nhưng ở đó ko có đèn mn ạ, mình k biết làm gì, gục đầu khóc.

Xong mình mệt, ngủ thiếp đi. K biết bao lâu nhưng lúc đấy có lẽ chỉ độ 2h chiều, có tiếng bước chân đi lại ở sàn nhà bên phí ngoài cửa, nhưng ko gõ cửa để mình mở, cũng ko gọi, mình ko dám đi , chỉ dám lết ra sát tấm gỗ ngó qua khe, mình nhìn 1 lúc nhưng ko có ai, tiếng chân cũng im luôn.

Rồi mình nằm xuống sàn, tim đập thùm thụp, và khó thở vô cùng. Chỉ mong mn mau về thôi chứ mình quá sợ rồi.

Thời gian trôi qua chậm, rồi bác mình về, bố mẹ mình về, tất cả mn về nhưng mình cứ lì trong nhà, ko nhấc then cửa lên cho mọi người vào, bác mình phải luôn cái quắm qua khe để nhấc then lên.

Mình sợ quá chỉ rúc vào 1 góc. Mẹ mình bảo hay cho con về dưới xuôi, bố mẹ ở trên này. Mình đồng ý luôn. Nhưng bố ko cho, bố bảo giờ nợ nần, cho nó về thì vợ chồng đi biền biệt, ai mà nuôi.

Bác mình bảo chỉ cần mày ko sợ thì nó ko dám làm gì m cả.

Mình ko muốn xa bố mẹ, nên ở lại.

Hai hôm sau nhà mình lên trên ở. Đêm đầu tiên bác mình ở lại cùng, ko có gì.

Cho đến đêm thứ 2, mình gần như phát điên vì sợ.

_____

Nhà rộng, chia làm 2 ngăn, cách ở giữa là vài tấm gỗ, chỉ chừa lại 1 lối đi thông sang bên kia. Không có đèn điện gì, bác bảo cứ dùng tạm nến dăm ba hôm, rồi bác sẽ tìm cách để cuộc sống được cải thiện.

Trời mùa đông nên ngủ sớm, bố mình thổi tắt luôn ngọn nến trong nhà, xung quanh tối như hũ nút, mình sợ nên nằm giữa, nằm dưới sàn có trải cái chiếu cũ.

Nhưng có lẽ mình sợ. Mình ngủ không nổi.

Quá nửa đêm rồi, nghe tiếng bố mình ngáy đều, mình cố nhắm mắt rồi tự trấn an chính mình. Được 1 lúc mình bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong mơ mình thấy bị dẫn vào 1 cái động, bên trong có cái giường bằng đá với 2 con ngan đi xung quanh, mình bị trói quỳ dưới đất, chỉ ngẩng lên lên người nằm trên giường đá, bỗng tự nhiên nó ngồi phắt dậy, nó hỏi mình ở đâu mà đến tận đây.

Mình không trả lời, nó nằm xuống, phất tay 1 cái thì 2 con ngan lao vào mổ mình, mỏ nó như cái dùi xiên qua da thịt, mình giật mình dậy.

Mình thở hổn hển, tê dại cả da đầu. Thì nghe tiếng hi hi hi hi, tà rè tà rè, réc réc réc ngay bên kia tấm gỗ. Người mình cứng ngắc lại. Rồi tiếng cười, tiếng gà, tiếng cóc nhái.

Một lúc sau im hẳn.

Mình
Thao Uyen 54
T ở trên Tây Bắc đây. Bố t kể ngày xưa mấy ae có lần rủ nhau đi trêu ma cà rồng. Cô đấy ng thái, trắng trẻo xinh gái lắm. Rủ đi chơi xong mấy ae nướng con ngoé lên cho có mùi tanh tanh bỏ trong túi áo. Đi cùng 1 đoạn, cô đấy bắt đầu khịt khịt mũi để ngửi xong tìm, cả hội chạy tán loạn hết.
Còn ở trên bản gần nhà t, có 1 bà là ma cà rồng, lúc đấy con dâu mới đẻ về nhà, bà còn định ăn, phải có ng trông cản mới dc.
1 chuyện nữa t nghe bác t kể lại, đi viện trông ng ốm, nằm cùng phòng với đôi vợ chồng người xá. Ng nhà của bác t lên viện 1 tuần mà cứ thấy xanh xao với yếu đi, bà vợ ng xá kia thì k biết tiếng kinh. Đợi chồng bà ý về kéo bác t ra ngoài kể là vợ ông nhìn thấy cái bà đối diện là ma cà rồng, lúc mn k để ý nó lè lưỡi dài ra hút máu nên ng kia mới xanh xao đi như thế :)))))
Còn nhiềuuuuu lắm, ma cà rồng có thật nha, và nó chỉ truyền cho con gái thôi, đứa con gái đấy sẽ rất xinh nhé
Gấu Trúc 43
Em đọc được là ma ca rồng trong gia đình chỉ truyền lại cho nữ thôi,và mấy người đó khi trời tối họ sẽ đẹp lắm,kiểu càng nhìn càng đẹp.Hiện tại thì không biết trên bản làng còn không 🤔
Thị Thuỷ 30
Vùng cao nhiều lắm. Nhất là đêm hôm mưa gió là mcr sẽ ra đi bắt ếch nhái để ăn. Nhà nào có bà đẻ hay gái đang đến kỳ là quần áo fai giặt thật kỹ phơi thật cao. Bọn chúng thích ăn bẩn vs đồ có máu mà. Nhưng cơ bản nhìn giống ng lắm. Nếu ko gặp vào những ngày mưa chắc khó mà biết đấy là mcr.
Linh Sâu 23
chị dâu t ở yên bái, mẹ chị bảo là chỗ bà có ma cà rồng, nó ăn *ứt lợn, kb bà nói thật hay đùa nữa 😂
Trại Gà Đại Lâm II 23
Mình còn yêu mcr hơn năm , cách đây 7 năm r =)) biết nhưng vẫn yêu vì đz quá , lại còn bảo vệ mình kinh khủng , k hề có cảm giác sợ chỉ thấy an toàn và k sợ bất cứ điều gì 😅 bh vẫn thấy hơi buồn vì ngày ấy bị gđ cấm yêu vì mình ng kinh tp còn a là ng dân tộc ở huyện , gđ và lối sống của a thì y như người kinh bt thôi, cũng chẳng hiểu sao lại cấm 2 đứa
Dung Dung 21
Đứa bạn t quê ở Sơn La hay kể mấy chuyện mcr lắm.
Nó kể thời nó còn bé ở làng nó chưa có điện, phải thắp đèn dầu, điều kiện kinh tế khó khăn nên cả làng nghèo lắm. Quanh quẩn trong làng cũng chừng ấy nhà nên hầu như ai cũng biết nhau. Làng nó ma gà, ma xó, ma lai gì có hết. Nhưng không đáng sợ bằng mcr ở làng bên. Làng bên cách làng nó không xa nhưng ít ai dám lui tới vì nghe đồn làng đấy có mcr. Mà tụi con nít nào ai đã thấy mcr bao giờ đâu, toàn nghe người lớn nói nên chúng nó cứ nghĩ là doạ vậy thôi. Con mcr nào ra đây cho gặp cái xem thử ra sao mà sợ. Và thế là đám con nít này gặp thật 😑
Xiao Mei 17
Ngày nhỏ hay nghe mọi người bên nội kể ( bên nội nhà mình người Mường từ Hoà Bình chuyển lên Sơn La ) là có ma cà rồng thật. Thường là ma ca rồng sẽ là gái rất là xinh luôn và mũi họ thường đỏ, và đặc biệt là mũi họ rất thính cực nhạy cảm với mùi máu tanh. Thường là buổi tối hay bắt ếch nhái ễnh ương ăn sống, thường hay kêu là " hihi, tển tển "....
Nghe sao kể lại y chang vậy ạ. Còn Sơn La ngoài ma cà rồng thì còn Ma xó các kiểu cũng sợ, và bùa ngải nhiều lắm ạ 🥲

Thanh Thanh Hồ Ngọc 16
Tiếp tục copy cho mn đọc:
Ma cà rồng câu chuyện chưa kể !!

Rất nhiều người biết về ma cà rồng qua phim ảnh phương tây , nhưng họ cũng không biết rằng ở các vùng núi phía bắc đặc biệt là những nơi có người thái sinh sống cũng có 1 loài ma hắc ám cũng tên là "" Ma cà rồng "" , câu chuyện sau đây tôi sắp kể được 1 người thái chính gốc bày tỏ , bởi ông ấy là thầy mo nhưng đã bỏ nghề và vào nam sinh sống ...

Tôi là thợ cơ khí và bôn ba khắp nơi ở sài gòn , hôm ấy tôi và 2 người thợ đang
công trình cho một gia chủ ở quận 5 ,đang mày mò bảo đứa thợ tìm cái khoan cho tôi bắn vít thì nó bỗng dưng mất hồn bởi bộ phim gì đó có những hình ảnh ma cà rồng rất kinh dị , tôi cười nhạt và bảo nó rằng "" má ... mày lớn rồi xem gì mấy doạ con nít đấy nữa , coi lục đồ nghề đưa cái khoan tao coi ""

Vậy là tay nó vẫn mò tìm cái khoan không nhưng mắt lại không rời bộ phim ấy , Gia chủ thấy vậy thì cười nhạt và nói "" mày muốn xem ma cà rồng thật sự không , ra quê tao tha hồ ""

Nó nghe vậy sáng rưng và đáp : ủa cái loại này cũng có ở việt nam chú ? Sao từ nhỏ đến lớn con không nghe gì ta !!

Tôi quát nó và dừng câu chuyện đó lại để làm cho kịp tiến độ , sau 2 ngày trôi qua thì công trình đó cũng hoàn thành , gia chủ cũng thuộc dạng người mến thợ nên thiết đãi 1 chầu nhậu khao anh em chúng tôi , sau hơn 2 tiếng chén chú , chén anh thì thằng thợ của tôi liền hỏi ông ấy về chuyện ma cà rồng gì đó mà ông ta từng nhắc đến !!

Ông ấy kể rằng : ở quê chú người ta gọi là phi phông , tự là xa xưa người pháp xâm chiếm nước ta và đặt các đồn điền trên đó , họ cũng tận mắt thấy nên bảo nó là ma cà rồng , cũng có người bảo nó có hành vi y hệt trong phim người tây nên xưng như thế và người miền xuôi cũng hay gọi thế , nhưng ở các bản , người địa phương thường gọi nó phi phông , hồi đó chú gặp nó lần đầu tiên là khi 10 tuổi

Ông ấy rít 1 hơi thuốc lào rồi kể tiếp : chú đi làm rẫy cách nhà tầm 4 cây số , chiều chạng vạng xong xuôi công việc thì chú cùng đứa anh trai bắt đầu vác củi đi về , đi ngang đoạn suối gần bản thì nghe "" rột roạt ... rột roạt "" nhưng do trời về tối chỉ nhìn thấy mờ mờ
thấy 1 cặp trai gái đang làm chuyện gì đó rất khó hiểu , tay chân uốn éo liên tục mà đầu thì lắc qua lắc lại và mắt cứ nhìn nhau , đặt biệt họ đều xoả tóc , chú và anh trai cứ tưởng đó là 1 đôi yêu nhau và
Họ sắp sửa hành động .... chú và anh trai chú bỏ 2 gánh củi sau lưng xuống mà đi thật từ từ và nhẹ nhàng
để xem cảnh nóng đấy , nhưng cháu biết 2 anh chú thấy cái gì không

Thằng thợ của tôi nhanh nhẩu đáp : gì ? Gì thế chú

Ông ấy nói : để chú kể cho chi tiết cho chúng bay hiểu nhé , tao và anh trai đứng trên con dốc , cách nơi tao thấy cặp đôi kỳ dị đó là dưới con suối tầm 400m , gần có suối đó có lùm cây rất rậm , tao và anh trai dựa vào bụi rậm đó để tiến hành rình , nhưng khi vừa mò tới và đưa mặt ra xem thì hỡi ơi , mắt chúng nó đỏ ngầu như lửa , lưỡi thì lè dài ra và chúng nó đang ăn cá sống , tao chưa định hồn lại thì thằng anh tao đã hét lên rồi bỏ chạy , theo quán tính tao cũng vọt chạy theo , tụi bay biết sao không ? Con dốc dựng đứng mà khi 2 anh tao chạy ngược lên không cần lấy đà , tại vì quá sợ , tao vừa chạy vừa khóc vừa gọi bố mẹ mà chân thì dẫm gai lại không thấy đâu cơ đấy , tao không biết con ma kia có sức mạnh ra sao , nhưng khi tao thấy con ma đó thì bỗng nhiên mình thật thần kỳ , chạy một mạch về bản trong khi cái gai đang dính ở gót chân cơ mà

Thằng thợ tôi hỏi ông ấy : cái giống này nó có hút máu người như trong phim không hả chú

Ông ấy đáp : có chứ , bởi vậy nó mới có tên ma cà rồng , cái giống này nó thường là phụ nữ & rất xinh đẹp nha , Đêm khuya ma cà rồng mới đi ăn, nơi chúng đến là những gia đình có người ốm sắp chết, những phụ nữ mới sinh, những đứa trẻ con xinh đẹp, hoặc những chỗ người dân vừa mổ gia súc, chúng đến để la liếm hút máu còn đọng lại trên mặt đất và các ngọn cỏ. Mà cái giống này nó biến hoá ghê lắm , chứ cái hồi tao 13 tuổi bị mấy ông quan tạo bắt đi canh hòm cho ông thầy mo mới chết , ông này nổi tiếng khi sống bắt được rất nhiều ma trong đó cũng có ma cà rồng , vì sợ tụi trả thù nên phải canh không cho nó hút máu , đó chính lần 2 tao chứng kiến được cái giống đấy

Lúc đó đội canh có 7 người thì hết 4 đứa ngủ 3 đứa gác , trong đó tao là đứa thức , tao cũng chả nhớ lúc đó là mấy giờ nhưng đã khuya lắm rồi , tao đang ngồi nói chuyện với thằng kia thì nghe đằng xa có tiếng ầm ầm trong bụi cây , tao với nó đứng lặng nghe ngóng xem âm thanh gì thì bỗng nhiên mất hút , tao hỏi nó để xác nhận "" mày có vừa nghe cái tao nghe không ?? ""
Nó gật đầu đầu đồng ý
Nhưng không gian bỗng nhiên yên ắng nên 2 đứa cũng không để ý nữa , nhưng suy nghĩ là người hay con gì đó thôi hoặc là quan tạo kiểm tra thử xem tụi tao có canh không , chứ không nghĩ cái giống đó đã rình ngoài kia rồi

Thằng thợ của tôi hồi hộp đáp : rồi sao hả chú , nó nhảy vào cướp thi thể ông thầy mo hả ???

Chú ấy xua tay và nói : không không , cái giống này người đông thì nó không làm càn như chú em đâu , được một lúc sau thì tiếng động kia lại xuất hiện mà lại phát ra to hơn , như tụi mày đi ầm ầm trên mái tôn nhà tao thế , tao với thằng kia nhìn nhau rồi nghếch đầu phát liền hiểu ý nên cả 2 đi ra chỗ đó xem cái giống gì ngoài đó , vừa đến nơi tao nhắc lấy cây gậy thọt thọt vào bụi cây thì không nghe gì nữa , 2 đứa chả hiểu chuyện gì nhưng định quay về cái hòm của ông thầy mo để canh tiếp , nhưng khi mới quay lại thì nghe "" xin máu .. xin máu "" tao với nó quay đầu lại thì thấy cặp mắt đỏ lừ sáng rực trong đó , cái cảm giác khi thấy cảnh đó khiến tụi tao như bay trên mây thế , bởi tim thì đập ầm ầm mà chân gần như không chạy nỗi nữa , ấn tượng tiếng nói đó ám ảnh cho đến bây giờ mà , tiếng xin máu cứ như đứa bé gái 7 8 tuổi thế ....

Nguồn : quỷ Sư
CÒN TIẾP !!!
Hà Thị Thuỷ 14
Những đêm trăng sáng macarong sẽ đi bắt ếch nhdi gà sống để ăn, và khi gần sáng họ về nhà rửa mồm rửa lưỡi ở cái chum nhà đựng nước sẵn. Khi tỉnh dậy họ sẽ k biết gì
Trang Ben 11
Ui cái này e nghe r. Trc e ở với em bé dân tộc j ở sơn la. Chỗ nhà nó toàn nhà sàn thôi, nó còn bảo tối đến sau 7h nó còn k đi đâu ấy. Nó kể là mcr toàn uống nước vo gạo cho ngắn lưỡi lại ý 😰😰
Tam Lu 10
Tao ở bản trên Sơn La. Tao đã thấy ma cà rồng là ng trong bản tao. Đêm lúc trăng lên xinh 1 cách lạ thường chú tao đi chơi đêm về nhìn thấy nó còn nấp dưới gốc cây mít để nhìn nó. Chú tao cũng bảo nó xinh xã man. Giờ con ma cà rồng đấy đã có chồng và 2 con. Còn đi đêm nữa k thì lâu rồi hai k o bản nên tao k bt.còn chuyện nghe kể về ma cà rồng trên bản tao thì nhiều lắm. Kể cả ngày cũng k hết
Hải Quỳnh Sóc Bin 10
Nghe hàng xóm nhà t bảo là cạnh nhà t có 1 ma cà rồng, đợt t bầu và sinh không dám lượn lờ luôn
Cơ mà công nhận người đó rất xinh nhé
Hiếu Hồ 10
Đợt lên bản trên Lào Cai có gặp rồi,mình chơi cùng thầy Then nên cái nhà ấy ở ngay đối điện cũng ko sợ lắm, nói chung ban ngày thì là người bt, ban đêm mới đi ăn, hút máu động vật, thích ăn những con mới đẻ( kể cả con người), sáng về thì rửa mặt rửa lưỡi ở cái chậu nước gạo hay gì ko nhớ rõ, di truyền…
Lưu ý: Nội dung bài viết được nhặt từ cộng đồng mạng. Nhặt Cơm không đảm bảo tính xác thực hay bất cứ vấn đề liên quan.

1 Nhận xét

Mới hơn Cũ hơn